Chương 43: Đừng suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Văn Khang nghe thấy tên mình, đôi mắt đục ngầu sau mảnh kính vỡ khẽ động đậy. Nhưng trên gương mặt lại chẳng hiện ra bao nhiêu biểu cảm, như một cỗ máy cũ kỹ han gỉ đến mức không thể xoay chuyển, trông chừng bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng hẳn.

Năm đó, Thê Nam khắp nơi tìm Triều Ngạn Ninh, đã về quê cậu nhiều lần và từng tìm gặp Thẩm Văn Khang. Khi ấy, ông ta bị gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần. Từ đó, ông ta biến mất, Thê Nam không rõ ông ta ra viện từ khi nào, cũng chẳng biết vì sao bây giờ lại tìm đến.

"Thẩm Văn Khang, làm sao ông biết địa chỉ nhà tôi?"

"Là tự ông tìm tới, hay có người nói cho ông?"

"Ông lại đến làm gì?"

Thê Nam nheo mắt, một hơi hỏi liền mấy câu.

"Tôi..."

Thẩm Văn Khang nói xong một chữ "Tôi" rồi dừng rất lâu, đôi môi khô khốc mấp máy hai lần như đang suy nghĩ, hai giây sau tròng mắt mới từ từ chuyển động, nhìn Thê Nam nói:

"Tôi tìm Triều Ngạn Ninh, Triều Ngạn Ninh đâu?"

Nghe vậy, đầu Thê Nam vang lên một tiếng "ong" nặng nề, nắm tay siết càng chặt hơn.

"Ba mẹ của Triều Ngạn Ninh đã không còn nữa, họ đã chết từ lâu. Triều Ngạn Ninh với ông, và gia đình ông không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao ông còn tìm cậu ấy?"

Thẩm Văn Khang đứng ngây tại chỗ. Đôi mắt đục ngầu như mặt nước chết dán chặt vào Thê Nam, bất động, như thể không hiểu lời anh vừa nói.

Thê Nam nhìn thấy thân thể ông ta vẫn tựa vào tường, im lặng, không có ý định rời đi. Anh biết Thẩm Văn Khang bị bệnh tâm thần, nói gì cũng vô ích, nên lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Thê Nam gọi báo cảnh sát xong, Thẩm Văn Khang vẫn đứng yên. Nhưng ngay khi anh cất điện thoại vào túi, những tiếng nói méo mó trong đầu ông ta lại vang lên.

Con trai ông ta đã chết, vợ ông tự sát. Ông ta sẽ không để nhà họ Kiều Anh được yên, cũng sẽ không để con trai của Kiều Anh được sống yên ổn. Dựa vào đâu con ông ta chết rồi mà con của Kiều Anh vẫn sống tốt?

Nghĩ tới đây, cơ thể han gỉ của Thẩm Văn Khang cuối cùng cũng cử động. Không biết từ khi nào, trong tay ông ta đã xuất hiện một con dao gọt hoa quả. Gương mặt Thê Nam trước mắt ông ta dần biến thành Triều Ngạn Ninh. Mũi dao sáng loáng lập tức lao thẳng về phía người đối diện.

Thê Nam không ngờ Thẩm Văn Khang lại đột nhiên rút dao, anh hoàn toàn không kịp phòng bị.

Đúng lúc này, Lý Lăng Hách lên tới tầng, hô một tiếng "Thê Nam, cẩn thận", chạy lại xô Thẩm Văn Khang ra, cả hai cùng đập vào tường hành lang.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, bụng Lý Lăng Hách bị mũi dao trong tay Thẩm Văn Khang đâm trúng, đau đến mức hắn kêu "A" một tiếng.

Trong tay Thẩm Văn Khang vẫn nắm chặt con dao dính máu. Thê Nam hoàn hồn, lập tức tung chân đá vào người ông ta, khiến ông ta ngã xuống đất. Con dao rơi ra, kêu "loảng xoảng".

Sợ ông ta nhặt dao làm bị thương người khác, Thê Nam đá con dao trên nền ra xa.

Thẩm Văn Khang loạng choạng bò dậy, nhìn máu trên tay mình. Có lẽ đến lúc này, ông ta mới nhận ra mình đã làm gì. Ông ta quay đầu, chạy xuống cầu thang theo lối cũ.

Thê Nam định đuổi theo, nhưng Lý Lăng Hách bị thương, anh phải lo cho hắn trước.

Có hàng xóm nghe thấy động tĩnh nên mở cửa thò đầu ra xem, thấy trên người Lý Lăng Hách có máu, nhanh chóng lấy điện thoại báo cảnh sát, rồi gọi 120.

Lý Lăng Hách hai tay ôm bụng, máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay trào ra, đau đến mức toàn thân run rẩy, lưng tựa vào tường trượt xuống ngồi bệt trên đất.

Thê Nam ngồi xổm xuống, nhìn tay hắn đang ôm bụng nói: "Xe cứu thương sắp tới rồi."

"Thê Nam, em có sao không?" Lý Lăng Hách nhe răng hỏi.

"Tôi không sao."

Lý Lăng Hách lại liếc về phía cầu thang hỏi: "Vừa rồi, người đó là Thẩm Văn Khang phải không?"

"Là ông ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!