Chương 42: Bù cho em trong điện thoại (2)

Thê Nam ở Cảng Thành vài ngày rồi cũng phải quay về, bên studio trước Tết sẽ bận rộn một thời gian.

Sáng hôm về, Triều Ngạn Ninh bận họp, Đường Cát đưa anh ra sân bay. Trước khi lên máy bay anh gửi cho Triều Ngạn Ninh một tin nhắn, hạ cánh xong lại gửi thêm một tin.

Anh ghé nhà, để quà cho ba mẹ và ông bà ngoại, tối đến lại hẹn Phương Ngôn và Tang Dịch Minh dùng bữa.

Trong bữa ăn, Tang Dịch Minh nhắc chuyện Tết này sẽ sang Nam Cực chụp hình, Thê Nam gật đầu đồng ý ngay.

Trên đường về sau bữa tối, anh nhận được điện thoại của Triều Ngạn Ninh nên kể cho cậu nghe chuyện Tết sẽ sang Nam Cực.

Trước đó cậu vốn định giấu Triều Ngạn Ninh, cảm thấy không cần nói, dạo gần đây lại quên bẵng mất.

Quả nhiên, vừa nghe không được đi cùng, Triều Ngạn Ninh tỏ vẻ không vui. Nhưng cậu cũng hiểu, giờ chen vào đã muộn, chuyện cần chuẩn bị quá nhiều. Huống hồ dịp Tết cậu cũng còn công việc, dù muốn đi thì cũng chẳng thể sắp xếp được.

Vì chuyện này, Triều Ngạn Ninh nói muốn bù đắp.

"Bù đắp gì?" Thê Nam nhướng mày hỏi.

"Đợi em bận xong rồi sẽ nói với anh," Triều Ngạn Ninh đã có ý tưởng, "Giờ em vẫn đang ở văn phòng, lát nữa sẽ gọi cho anh."

Đứng trước cửa bấm mật mã, Thê Nam ngẩng lên nhìn chiếc camera gắn trên cửa, vào nhà rồi vẫn bật màn hình xem lại.

Anh ở Cảng Thành hơn nửa tháng, mới chỉ xem lại năm ngày đầu, ngoài hàng xóm ra chẳng thấy gì khác thường, mấy ngày sau cũng bỏ qua.

Thực ra khi xem, anh chẳng tập trung mấy, tâm trí cứ chờ cuộc gọi từ Triều Ngạn Ninh.

Chiếc máy ảnh đó Thê Nam đã mang về, tắm rửa xong dựa vào giường, tiện tay lật mấy tấm, mắt bắt đầu nóng lên, không có ảnh nào khác, toàn là ảnh tr*n tr**.

Thê Nam lại lật thêm vài tấm, điện thoại của Triều Ngạn Ninh gọi tới, Thê Nam l**m khóe môi rồi mới bắt máy.

"Xong việc rồi à?" Thê Nam hỏi.

"Vừa mới xong." Triều Ngạn Ninh đáp.

Thê Nam áp điện thoại sát tai, nghe bên kia như đang đi, tiếng gió, tiếng bước chân, và cả nhịp thở của cậu.

"Anh tắm chưa?"

"Tắm rồi."

"Đang nằm trên giường đúng không?"

"Ừ."

Ba câu của Triều Ngạn Ninh đều xoay quanh chữ "giường". Thê Nam bèn đổi chủ đề: "Em về nhà chưa? Ăn gì chưa?"

"Em ăn ở công ty rồi, chú Ba với chủ Cảnh đều ngủ cả rồi," cậu nói, "Em cũng vừa về, vừa bước vào phòng."

Bên kia im lặng, Thê Nam đưa tay vuốt nhẹ thân máy ảnh, cảm nhận những đường vân mịn màng: "Được rồi, ngủ sớm đi."

"Anh, anh quên chuyện đã hứa bù cho em rồi sao?"

Tiếng động xung quanh biến mất, chỉ còn giọng nói của Triều Ngạn Ninh, vang thẳng, xuyên sâu vào tai anh.

"Em muốn bù thế nào?"

Cuộc gọi nhanh chóng chuyển sang video, Triều Ngạn Ninh vẫn mặc chiếc sơ mi ban ngày, đối diện ống kính, cậu từ tốn cởi hai cúc áo. Khuôn mặt áp lại gần, đến mức từng sợi mi Thê Nam đều thấy rõ, mỗi cái chớp mắt lại phủ xuống một lớp bóng mỏng.

Nhìn gương mặt Thê Nam, yết hầu Triều Ngạn Ninh khẽ trượt, giọng khàn đi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!