Chương 40: Giúp em, anh...

Ngày trước Tết Nguyên Đán một ngày, chú Cảnh dẫn chú Ba về quê thăm người lớn trong nhà. Lần này họ sẽ ở nhà thêm mấy ngày, chị Phương cũng được nghỉ, trong nhà chỉ còn lại Triều Ngạn Ninh và Thê Nam.

Ban ngày Triều Ngạn Ninh ở công ty, Thê Nam vẫn như lần trước, ăn sáng xong là đeo túi máy ảnh ra ngoài.

Hai ngày nay nhiệt độ hạ xuống, bên ngoài có gió. Thê Nam mặc một chiếc áo len mỏng, bên ngoài là chiếc áo khoác mà lúc ra cửa Triều Ngạn Ninh nhất quyết bắt anh mặc.

Tối qua vừa mưa xong, mặt đất ẩm ướt đến mức có thể phản chiếu bóng người. Trên phố rất náo nhiệt, còn có múa lân múa rồng. Từ đầu phố đến bến cảng, Thê Nam chụp được không ít ảnh.

Anh say mê những khoảnh khắc tràn đầy sức sống, những cảm giác tươi mới bất chợt xuất hiện trong đời sống thường ngày. Sức mạnh bùng nổ từ những kẽ hở ấy luôn khiến anh không thể rời mắt.

Nhưng tối qua, khi sắp xếp lại loạt ảnh chụp thời gian gần đây, Thê Nam mới nhận ra Triều Ngạn Ninh xuất hiện trong máy ảnh của mình ngày một nhiều hơn. Có những tấm anh chụp mà không hề để ý. Khi cậu lái xe, lúc ngẩn người, khi nằm nghiêng ngủ trên sofa hay lúc ngồi trong thư phòng cau mày gọi điện.

Bây giờ, mỗi lần nhìn vào ống ngắm, anh đều tự hỏi: nếu Triều Ngạn Ninh lọt vào khung hình này thì sẽ trông thế nào?

Dáng người cùng đường nét gương mặt nổi bật ấy khiến cậu luôn thu hút giữa đám đông. Những người khác chỉ như những bóng mờ nhòe đi, còn cậu thì rõ nét đến mức không thể lẫn. Nếu là ban đêm, từng ngọn đèn đường trải xuống sắc vàng dịu nhẹ, phủ lên vai như ôm trọn lấy một mình cậu.

Và đôi mắt của Triều Ngạn Ninh, chúng có thể hòa hợp với gió và thời tiết hôm nay, nhưng trong lòng Thê Nam lại không muốn để cậu hòa vào bầu trời u ám. Anh chỉ muốn trên đầu Triều Ngạn Ninh toàn là ánh sáng, sáng bao nhiêu cũng được, tốt nhất là che phủ hết mọi bụi bặm và bóng tối.

Hôm nay, Thê Nam mang theo chiếc máy ảnh mà Triều Ngạn Ninh tặng. Thường ngày anh không nỡ dùng, không chỉ vì nó đắt mà còn vì muốn mua cũng chẳng thể tìm được.

Trước đây, ở studio, anh từng đem chiếc máy ảnh này ra nghịch. Ngày nào anh cũng lau ống kính và từng khe nhỏ cho bóng loáng. Đám nhiếp ảnh trong studio kéo nhau sang xem, khiến Thư Thừa thèm ra mặt, hỏi anh mua ở đâu để tìm mua một chiếc giống vậy.

Hắn ta còn hỏi cả Triều Ngạn Ninh, nhưng ngay cả cậu cũng không mua được nữa. Không còn cách nào, Thư Thừa đành xin mượn, nhưng chỉ mới cầm được nửa tiếng đã bị Thê Nam lấy lại ngay trước mắt. Anh giữ chặt trong tay, kiên quyết không cho mượn thêm.

Những chiếc máy ảnh khác, anh để mọi người chơi thoải mái, nhưng riêng chiếc này thì không.

Trước đây, mỗi lần chụp ảnh, anh luôn giữ được sự tĩnh lặng trong lòng. Còn bây giờ, tâm trí anh lại thường trôi về những điều vẩn vơ. Khi chợt nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ trưa, Triều Ngạn Ninh gọi cho anh hai lần mà anh đều không hay biết.

Thê Nam cất máy ảnh, đeo lại lên cổ, rồi cầm điện thoại đi ra một góc vắng người ven đường mới gọi lại cho Triều Ngạn Ninh.

Cậu bắt máy rất nhanh. Biết ngay anh mải chụp ảnh nên không nghe điện, cậu hỏi:

"Vẫn đang chụp à anh? Hôm nay chụp được gì rồi?"

"Linh tinh ven đường với ở bến cảng thôi à."

"Hơn một giờ rồi đó, anh ăn gì chưa?" Triều Ngạn Ninh lại hỏi.

Thê Nam đảo mắt nhìn quanh. Ngay phía sau là một quán ăn nhỏ, khách ngồi gần kín bàn, hương thơm lan ra chắc hẳn rất ngon. Nhìn thôi anh đã thấy đói, nên nói lát nữa sẽ vào ăn.

Trước khi cúp máy, Triều Ngạn Ninh dặn anh bật chuông điện thoại. Tan làm, cậu sẽ tới đón, buổi tối đã đặt sẵn nhà hàng. Năm mới phải cùng nhau ăn mừng thật tử tế.

Thê Nam cúi xuống nhìn lại mình, cả người mặc đồ rất giản dị: "Có cần anh về thay bộ khác không? Ăn mặc chỉnh tề hơn một chút nhỉ?"

"Không cần đâu anh," Triều Ngạn Ninh bật cười, "thế nào em cũng thích."

Thê Nam gọi một bát mì chân giò đặc sản của quán, nghe theo cách gọi của khách trong quán. Mùi vị đúng là không tệ. Anh đã đói lâu rồi nên một bát chưa đủ, lại gọi thêm bát nữa. Anh nghĩ lần sau nhất định sẽ đưa Triều Ngạn Ninh đến ăn.

Ăn liền hai bát mì khiến dạ dày Thê Nam hơi căng. Anh men theo vỉa hè chậm rãi đi dạo để tiêu cơm. Khi rẽ sang một con phố khác, anh thấy phía trước ngã tư có khá nhiều người đứng, dáng vẻ rõ ràng là đang xem náo nhiệt.

Thê Nam cũng thích xem náo nhiệt, hơn nữa lúc này anh cũng rảnh, nên chen vào xem.

Đó là một đoàn làm phim đang quay ở ven đường. Một đạo diễn trung niên ngồi trên ghế, mắt dán vào màn hình giám sát phía trước. Tay ông cầm bộ đàm, liên tục chỉ đạo diễn viên điều chỉnh trạng thái. Hai diễn viên mặc đồng phục cảnh sát đứng bên đường, vừa học lời thoại vừa tìm vị trí và góc diễn.

Có lẽ là trùng hợp, Thê Nam nhận ra một trong hai người chính là Vu Hằng, kẻ tối hôm dự tiệc cuối năm đã chạy theo Triều Ngạn Ninh ra ngoài.

Anh không né tránh, cũng chẳng bận tâm đến hắn ta, chỉ đứng lẫn trong đám đông như bao người tò mò khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!