Chương 39: Phòng thủ cũng cần vững vàng

"Đặc quyền gì mà đặc quyền?" Thê Nam cầm lấy gối ôm trên sofa ném về phía Triều Ngạn Ninh.

Cậu lập tức chụp lấy, kẹp xuống dưới chân làm đệm, rồi đổi tư thế ngồi trên giường, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo anh.

Trong lòng Thê Nam nghĩ Triều Ngạn Ninh đúng là một kẻ vô lại.

Tất cả mánh khóe khôn khéo từ nhỏ đến lớn, giờ Triều Ngạn Ninh đều đem ra dùng với anh.

Thê Nam không còn xem cậu là em trai nữa, nhưng tình cảm vẫn cần từng bước một. Anh không muốn mọi thứ trôi qua một cách mơ hồ, vội vã.

Thê Nam bước đến mép giường, đưa tay chỉnh lại cổ áo bị lệch của Triều Ngạn Ninh, hỏi: "Em xong việc rồi à?"

Lời nhắc ấy khiến Triều Ngạn Ninh sực nhớ còn một cuộc điện thoại quan trọng, nét mặt nghiêm lại, rồi chậm rãi trèo xuống giường.

Triều Ngạn Ninh đi tắm trước rồi mới vào thư phòng, nếu không thì cứ thấy bức bối khó chịu.

Thê Nam ngủ được hơn một tiếng, chưa tới mười giờ đã tỉnh hẳn. Không còn buồn ngủ nên anh xuống sân đi dạo.

Chú Ba và chú Cảnh cũng chưa ngủ, ba người cùng ngồi trong sân chuyện trò rôm rả.

Khi Triều Ngạn Ninh quay về đã rất nhiệt tình nói với chú Ba và chú Cảnh, khi nào có thời gian sẽ đưa họ đến gặp ba mẹ và ông bà ngoại của Thê Nam.

Chú Ba thì nghĩ xa hơn, xem đó như buổi gặp mặt chính thức của hai bên gia đình nên rất coi trọng, thậm chí còn nói tốt nhất là định luôn ngày cho hai đứa.

Nghe tới chuyện định ngày, Thê Nam hiểu ngay chú Ba đang nóng vội,  anh giải thích: "Ba mẹ cháu nhìn Tiểu Ninh lớn lên, cũng biết em ấy sống bên chú Ba từ nhỏ ở Cảng Thành, nên rất muốn gặp hai người. Mình cứ hẹn nhau ăn bữa cơm trước, coi như gặp mặt."

Chú Cảnh gật đầu, đỡ lời: "Chuyện định ngày để sau, cứ để hai đứa tự quyết."

Chú Ba vẫn cười vui vẻ: "Sớm muộn gì cũng vậy thôi."

Thấy chú Ba vui ra mặt, Thê Nam cũng không nói thêm, chỉ nghĩ để tới lúc đó rồi tính sau này anh và Triều Ngạn Ninh cứ chậm rãi tiến từng bước.

Gọi điện xong, Triều Ngạn Ninh cũng xuống sân, ngồi sát bên Thê Nam. Cả người mềm nhũn như không xương, lười biếng nghiêng vào anh.

Có người lớn ở đây, Thê Nam khẽ dùng vai đẩy cậu ra hai lần. Cậu bị đẩy ra rồi lại lập tức áp sát, ánh mắt đầy vẻ ấm ức, như muốn nói: làm cũng không cho làm, dựa cũng không cho dựa một chút.

Chú Ba hắng giọng hỏi cậu về tiệc tất niên của công ty. Dù chú Ba và chú Cảnh đã không trực tiếp quản lý nữa nhưng tiệc tất niên họ vẫn phải có mặt, lại còn mời vài người bạn cùng thế hệ nên không thể để mình cậu lo hết.

Trước khi anh đến, Triều Ngạn Ninh đã cho người chuẩn bị sẵn lễ phục cho cả hai, hơn nữa còn là cùng kiểu, cùng màu theo phong cách tình nhân.

Thê Nam không thấy bất ngờ, vui vẻ mặc vào. Chỉ là lần này không giống trước, lần này hai người cùng xuất hiện, coi như chính thức công khai trước mọi người.

Thê Nam biết tối nay sẽ có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình nhưng anh chẳng bận tâm. Anh theo Triều Ngạn Ninh đi khắp phòng tiệc, cậu giới thiệu anh với mọi người và anh đều có thể trò chuyện đôi câu, ứng đối nhẹ nhàng, tự nhiên.

Suốt buổi, Thê Nam vẫn nhận ra vài ánh nhìn khác thường, ánh nhìn không cam lòng hướng về Triều Ngạn Ninh. Anh thừa hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Lý Lăng Hách trước đây từng tiếp xúc nhiều với giới giải trí, nên anh cũng biết phần nào sự phức tạp nơi này. Trong giới, tài nguyên và cơ hội quyết định tất cả, cho nên dù là người bụng phệ, hói đầu, đầy dầu mỡ cũng có vô số người tranh nhau bám lấy, huống hồ là kiểu như Triều Ngạn Ninh.

Đang dùng bữa, Triều Ngạn Ninh vỗ nhẹ vai anh, nói sẽ đi vệ sinh một lát rồi đưa điện thoại cho anh giữ hộ.

Ngồi bên cạnh chú Ba, Thê Nam thấy cậu vừa rời bàn thì bên kia đã có một thanh niên cũng đứng dậy đi theo. Anh quay lưng về phía họ, chỉ lơ mơ nghe thấy một tiếng "Tổng Giám đốc Triều".

Chú Ba cũng nghe rõ, quay lại nhìn. Dù biết tiếng gọi ấy không phải dành cho mình, ông vẫn đáp một tiếng, cố ý nâng cao giọng rồi vẫy tay gọi chàng trai trẻ vừa lên tiếng tới.

"Cậu là Vu Hằng đúng không? Lại đây..." Chú Ba mỉm cười, gọi thêm một tiếng nữa.

Vu Hằng quay đầu nhìn về phía Triều Ngạn Ninh đã không còn bóng dáng, do dự một chút nhưng vẫn nâng ly rượu của mình đi về phía chú Ba, kính chú Ba một ly.

Chú Ba đứng dậy, chạm ly với hắn, nét mặt hiền hòa, ánh mắt đầy tán thưởng của bậc trưởng bối: "Nghe nói sắp có phim mới ra mắt, phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!