Thê Nam không phải cố tình treo lơ lửng Triều Ngạn Ninh, thật sự là anh không thể cho cậu một câu trả lời rõ ràng. Nhưng chỉ một câu "sau này chúng ta cứ từ từ" đã đủ để Triều Ngạn Ninh ôm trong lòng nghiền ngẫm mãi không chán.
Triều Ngạn Ninh là kiểu người, có thể mở một xưởng nhuộm nếu cho cậu ba phần màu. Hơn nữa lần này Thê Nam cho không chỉ là ba phần màu, mà là cả một chậu thuốc nhuộm lớn và vững vàng.
Thê Nam đã không thể nhìn Triều Ngạn Ninh như cậu em năm nào nữa. Sự thay đổi ấy âm thầm tích tụ từng chút một, nhưng khoảnh khắc nhận ra lại như cơn sóng bất ngờ ập đến.
Đêm hôm đó, Triều Ngạn Ninh nằm ngay bên cạnh, hơi thở và nhiệt độ toát ra từ cậu khiến Thê Nam muốn làm ngơ cũng chẳng thể.
Sàn nhà có sưởi nhưng vẫn quá nóng. Thê Nam tuy nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ được, nằm thế nào cũng thấy nóng nực.
Nghe tiếng hô hấp đều đặn bên cạnh, anh tưởng Triều Ngạn Ninh đã ngủ. Thê Nam nhẹ nhàng vén chăn, đi chân trần xuống giường, bước tới bên cửa sổ ở góc xa nhất và hé mở một cánh.
Anh không dám mở to, chỉ hé một nửa, để cơn gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, cuốn sạch sự nóng nực và hỗn loạn trong người. Không chỉ dễ chịu hơn, mà cả đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Thê Nam đứng bên cửa sổ hóng gió một lúc rồi nhìn sang tòa nhà đối diện. Vẫn còn nhiều cửa sổ sáng đèn, những tòa nhà xa hơn thì lờ mờ hòa vào bóng tối đêm khuya.
Mãi đến khi cơ thể bắt đầu thấy lạnh Thê Nam mới kéo cửa sổ lại, chỉ chừa một khe nhỏ rồi mới lên giường ngủ.
Vừa chui vào chăn eo anh đã bị một cánh tay rắn rỏi ôm lấy, hơi thở ấm áp phả lên vành tai:
"Anh, anh thấy nóng à?"
Thê Nam bị hành động bất ngờ ấy làm tim giật thót, quay đầu nhìn ra sau: "Em chưa ngủ à?"
"Em ngủ không được." Triều Ngạn Ninh sờ cánh tay lạnh của Thê Nam, nói:
"Lạnh thế này, cẩn thận kẻo bị cảm lại."
Cậu vẫn nhớ lời Đàm Mẫn dặn, chống người ngồi dậy nửa người nhìn về phía cửa sổ nhưng trong phòng tối quá nên không thấy rõ cửa có mở không.
"Anh lại mở cửa sổ à?"
"Anh chỉ hé một khe nhỏ thôi" Thê Nam nói, "Không sao đâu, không thổi đến giường."
Cánh tay Triều Ngạn Ninh ôm qua người Thê Nam, cách một lớp chăn vẫn cảm nhận rõ. Thê Nam nhích vai:
"Em bỏ tay ra đi, đè thế này anh thở không nổi."
Triều Ngạn Ninh không rút tay, ngược lại còn siết chặt hơn, cằm đặt lên gáy anh:
"Cứ ngủ thế này đi."
Thê Nam không nhúc nhích nữa, Triều Ngạn Ninh lại dịch sát vào anh thêm một chút, mãn nguyện cong khóe môi rồi mới nhắm mắt.
Triều Ngạn Ninh ở nhà ba mẹ Thê Nam thêm hai ngày nữa rồi quay về Cảng Thành. Ba mẹ Thê Nam chuẩn bị rất nhiều đặc sản địa phương cho cậu mang về, đều là gửi cho chú Ba và chú Cảnh. Lúc tiễn cậu họ còn dặn đi dặn lại rằng chú Ba và chú Cảnh nhất định phải đến chơi một chuyến.
Triều Ngạn Ninh nhận lời ngay không chút do dự. Trong lòng còn nghĩ rất lạc quan, gặp người nhà là chuyện sớm muộn. Thê Nam đã mở lời thế rồi, cậu thậm chí đã nghĩ tới cả chuyện sau khi cưới.
Chưa được mấy hôm, chú Ba và chú Cảnh cũng quay về. Dù không còn quản lý chuyện công ty nữa, nhưng dịp cuối năm vẫn bận rộn, quan hệ qua lại vẫn phải duy trì. Hai người họ định chờ sau Tết rồi mới đi du lịch tiếp.
Lúc ăn cơm, chú Ba nhắc đến tin tức mấy hôm trước:
"Tiểu Ninh, Lại Kiện bị bắt rồi đấy, con biết chưa?"
Triều Ngạn Ninh gật đầu, nói: "Con biết rồi, mấy hôm nay vẫn luôn theo dõi."
Chú Ba lại dặn dò cậu mấy câu, chú Cảnh ngồi cạnh Triều Ngạn Ninh, giơ tay xoa đầu cậu một cái, dịu giọng nói:
"Chuyện cũ đừng nghĩ tới nữa, sau này hãy sống thật tốt với Thê Nam."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!