Chương 36: Tiểu Ninh, sau này mình cứ chậm rãi bên nhau nhé.

Triều Ngạn Ninh muốn gì, Thê Nam biết rõ.

Nhưng khi Triều Ngạn Ninh siết tay anh chặt hơn, đè lên ngực mình, mỉm cười nói ra câu: "Điều em muốn tất nhiên là anh rồi", trái tim Thê Nam vẫn thắt lại, như bị ai đó dùng dây siết mạnh một cái. Ngón tay bị Triều Ngạn Ninh nắm chặt đến mức không thể nhúc nhích, tê rần.

"Em ngốc hả?" Giọng Thê Nam khàn hẳn đi nghe như kim khâu xuyên qua lớp da, nhói âm ỉ từng chút một.

"Em là đồ ngốc mà" Triều Ngạn Ninh ngốc nghếch cười với anh, "Ngốc nhiều năm như vậy rồi, anh giúp em đi, giúp em thông minh hơn một chút."

Thê Nam nghe mà vành tai đỏ bừng, đôi mắt cũng nóng lên.

Ánh mắt Triều Ngạn Ninh nhìn anh, dạo gần đây anh luôn không chịu nổi. Theo phản xạ, anh muốn né đi, nhưng cuối cùng vẫn ép bản thân đứng yên. Đến khi thật sự chịu đựng được, những ngón tay bị cậu đè lên ngực khẽ cào nhẹ hai cái.

"Dậy đi, đi tắm rồi ngủ sớm."

Triều Ngạn Ninh nhờ Thê Nam kéo dậy rồi tự đi vào phòng tắm. Tắm xong bước ra, cậu thấy trên bàn có thêm một ly nước nóng. Biết là Thê Nam chuẩn bị cho mình, cậu uống hết rồi mới đi ngủ.

Cửa phòng ngủ Triều Ngạn Ninh không đóng. Thê Nam sợ cậu lại nôn trong đêm nên cứ cách một lúc lại ghé vào xem. Mỗi lần thấy cậu ngủ say rồi anh mới yên tâm quay về phòng.

Sáng hôm sau, Thê Duệ Tiến lại gọi điện bảo Triều Ngạn Ninh về nhà ăn cơm. Lần này, Thê Nam dặn đi dặn lại, bắt hai người tuyệt đối không được uống rượu nữa.

Hôm qua vì quá vui nên Triều Ngạn Ninh uống hơi nhiều, Thê Duệ Tiến cũng không kiềm chế nổi, hai bữa liền đều uống tới bến. Hôm nay chỉ đơn giản là gọi về ăn cơm thôi.

Thê Nam ghé qua studio một lúc, ở lại hai tiếng rồi lái xe về nhà ba mẹ.

Ông bà ngoại đang ngồi trong phòng khách đùa với mèo và chó. Đàm Mẫn và Thê Duệ Tiến thì bận rộn trong bếp. Triều Ngạn Ninh ở bên cạnh giúp đỡ, ba người vừa làm vừa cười nói rôm rả.

Thê Nam còn chưa cởi áo khoác, đã vào bếp trước nhìn một vòng, hỏi có cần anh giúp gì không.

Triều Ngạn Ninh nói còn hai món nữa là xong, bảo anh cứ chờ ngoài ăn cơm là được, cứ như đây là nhà cậu ấy vậy.

Bếp vốn nhỏ, thêm một người nữa là chật ních. Thê Nam cũng không vào, chỉ mở ngăn tủ cạnh tủ lạnh, lấy hai túi rác ra.

Anh vừa bước ra được vài bước đã thấy không đủ, lại bước đến chỗ Đàm Mẫn hay để túi đồ siêu thị lôi ra một túi lớn, rồi đem về phòng ngủ.

Anh muốn dọn sạch những đồ đạc của Lý Lăng Hách.

Lý Lăng Hách để lại không ít đồ, chủ yếu là vật dụng hằng ngày như quần áo, giày dép, ảnh chụp chung đặt trên tủ đầu giường, cùng vài thứ linh tinh vặt vãnh. Thê Nam gom hết, nhét vào túi rác.

Khi Triều Ngạn Ninh đẩy cửa bước vào, Thê Nam đang quỳ trên giường thay ga, chăn ga gối cũ chất một đống dưới sàn.

"Anh đang dọn phòng à? Để em giúp anh nhé." Triều Ngạn Ninh bước lại gần, kéo nhẹ một góc ga giường, giúp anh trải lại cho phẳng.

"Được rồi, thế là được."

Thê Nam bước xuống giường, gom đống ga giường và vỏ chăn dưới sàn nhét vào túi rác. Xách ba túi đầy căng phồng lên, chuẩn bị mang ra ngoài.

Triều Ngạn Ninh đưa tay ra đón: "Đưa em, là rác phải không? Em mang xuống giúp anh."

"Không cần." Thê Nam né khỏi tay cậu, siết chặt miệng túi rác: "Anh tự mang xuống được, tiện thể đi mua ít đồ. Em ở trên nói chuyện với ông bà ngoại đi."

Triều Ngạn Ninh nhận ra Thê Nam không muốn để cậu đụng vào nên cũng không cố chấp, chỉ nghiêng người nhường đường cho anh.

Nhưng vì nhét quá nhiều thứ, Thê Nam đi chưa được mấy bước, mép khung ảnh đã chọc rách túi. Một tiếng "soạt" vang lên, đồ bên trong rơi hết ra, trải dài dưới chân hai người.

Vài bộ quần áo nam, cả đồ mỏng lẫn dày, một chiếc cốc sứ, một chiếc đồng hồ nam, mấy mô hình xe hơi, còn có một bức ảnh chụp chung.

Là ảnh chụp chung của Thê Nam và Lý Lăng Hách, trông như đã chụp từ nhiều năm trước. Thê Nam không vội nhặt đống đồ dưới đất, mà trước tiên nhìn sang Triều Ngạn Ninh.

Ánh mắt Triều Ngạn Ninh dừng lại trên tấm ảnh, ngay lúc Thê Nam vừa định mở miệng, cậu bỗng ngẩng đầu: "Anh định thật sự đem chỗ rác đó đi đổ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!