Chương 35: Em muốn điều gì?

Triều Ngạn Ninh ngủ một giấc rất ngon, sáng hôm sau dậy rõ sớm. Cậu nhớ Thê Nam nói hôm nay sẽ tới studio, định dậy sớm để nấu bữa sáng cho anh.

Không ngờ Thê Nam còn dậy sớm hơn cậu, bữa sáng đã gần như chuẩn bị xong.

Trên bàn ăn đặt một đĩa bánh trứng vàng ươm, hai bát cháo kê nóng hổi vẫn còn bốc khói.

Cửa bếp mở, Thê Nam đang bận rộn bên trong. Triều Ngạn Ninh gọi một tiếng: "Anh."

Thê Nam vẫn đang nghĩ đến tin tức đêm qua mình tra được, không nghe thấy Triều Ngạn Ninh gọi. Mãi đến khi cậu bước tới bên anh, đưa tay đón lấy đĩa đồ chua trong tay anh thì Thê Nam mới ngẩng đầu lên.

Triều Ngạn Ninh vừa định hỏi sao anh lại dậy sớm như vậy, chưa kịp mở miệng thì đã bị sắc mặt của Thê Nam dọa sợ. Mắt anh đầy tơ máu, phủ một lớp mệt mỏi xám xịt. Nhìn qua là biết anh ngủ không ngon.

"Anh, sao sắc mặt anh tệ vậy? Không ngủ được à?"

Triều Ngạn Ninh đặt đĩa xuống, đưa tay áp lên trán Thê Nam: "Không phải là sau khi ngâm suối nước nóng về lại gặp gió, bị cảm rồi chứ?"

"Không có, tối qua anh tra tài liệu nên ngủ muộn thôi."

Thê Nam cụp mắt, xoay người, cầm lấy đĩa Triều Ngạn Ninh vừa đặt xuống mang ra ngoài:

"Ăn sáng xong anh phải đến studio, em có đi không?"

"Anh cứ ở nhà ngủ đi, còn tới studio làm gì nữa?"

"Phải qua một chuyến."

Mọi người ở studio đều nghỉ mấy ngày, nhưng không phải ai cũng thật sự rảnh. Có người chỉ tạm gác công việc, nên những việc bị chậm lại giờ phải làm gấp. Dạo gần đây, Thê Nam không có hứng chụp gì, nhưng phía studio thì không thể bỏ mặc. Vẫn còn một đống việc chờ xử lý, chắc vài hôm tới ngày nào anh cũng phải tới đó.

Triều Ngạn Ninh cầm đũa đi theo phía sau: "Lát nữa em đưa anh qua đó."

Thê Nam đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm muỗng múc một thìa cháo, nói một tiếng "Được."

Vết thương bị cắn ở môi dưới của Triều Ngạn Ninh đã đóng vảy, lúc ăn môi cứ mở ra khép lại, ánh mắt Thê Nam cứ dừng mãi trên vảy thương nhỏ đó, không sao dời đi được.

"Ngon không?" Thê Nam lại gắp thêm cho Triều Ngạn Ninh một quả trứng rán.

"Ngon." Triều Ngạn Ninh gật đầu, nhìn Thê Nam. Cậu luôn có cảm giác hôm nay anh có gì đó khác lạ, nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.

"Ngon thì ăn nhiều một chút."

Triều Ngạn Ninh cười: "Giá mà sáng nào em cũng được ăn bữa sáng do anh nấu thì tốt biết mấy."

Thê Nam không đáp lời, anh ăn xong trước, rồi về phòng thay quần áo.

Lúc Thê Nam ra ngoài, Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lướt xem gì đó. Ngón tay trái vô thức mân mê lớp vảy trên môi dưới, móng tay thỉnh thoảng lại khẽ cào nhẹ, như muốn gỡ lớp vảy đó đi.

Thê Nam thấy cậu muốn cạy,  bước tới nắm lấy cổ tay cậu kéo ra: "Dưới lớp vảy vẫn chưa lành, em mà cạy ra bây giờ lại chảy máu."

Vết thương đóng vảy khiến da môi bị kéo căng. Động tác của Triều Ngạn Ninh chỉ là vô thức, nhưng nghe Thê Nam nói vậy cậu cũng ngoan ngoãn buông xuống.

Sau đó, Triều Ngạn Ninh lái xe của Thê Nam, đưa anh đến studio. Thấy mình cũng chẳng có việc gì, cậu tiện đường ghé mua ít đồ rồi lái xe đến khu nhà cũ của ông bà ngoại.

Cổng lớn đang mở toang. Trong sân có mười mấy người đeo khẩu trang đội mũ đang làm công trình, tiếng động vang dội.

Triều Ngạn Ninh hỏi người trong sân mới biết: khu nhà đang được sửa sang cải tạo, ông bà ngoại đã chuyển sang ở nhà con gái rồi.

Triều Ngạn Ninh xách đồ rồi lái xe đến nhà bố mẹ của Thê Nam. Dạo trước cứ bám lấy Thê Nam mãi, thật ra cậu nên sớm về thăm ông bà ngoại rồi.

Đàm Mẫn mở cửa nhìn thấy một chàng trai trẻ cao ráo tuấn tú. Triều Ngạn Ninh trông đã khác hồi bé. Cao hơn, cũng đẹp trai hơn nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ nét mặt thì vẫn vậy, chỉ là đã trưởng thành rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!