Thê Nam lại bị gió lạnh và tuyết rét hành hạ thêm một trận. Vừa về đến phòng, anh c** đ* ngâm mình vào làn nước suối nóng ấm áp.
Phải thừa nhận rằng, có suối nước nóng riêng trong phòng quả là tiện lợi và dễ chịu vô cùng.
Lúc nãy đi giữa trời tuyết, gió lạnh đã cuốn sạch mọi dư vị trong miệng Thê Nam. Tuy đi bộ suốt quãng đường dài như thế, nhưng trong đầu anh lại chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Chỉ đến khi cơ thể bắt đầu thả lỏng, đầu óc mới ùa về một đống hỗn loạn với đủ thứ tâm tư.
Tuyết ngoài kia càng lúc càng dày, đường lên núi xuống núi có nguy cơ bị phong tỏa. Trong khu nghỉ dưỡng, đã có người lo bị kẹt lại làm ảnh hưởng lịch trình nên vội vã lái xe rời đi trong đêm.
Thê Nam cũng từng nghĩ đến chuyện rời đi sớm, nhưng lần này anh dẫn cả ê
-kíp trong studio đi chơi, mà chẳng ai có việc gấp. Nếu anh rời đi, Triều Ngạn Ninh nhất định sẽ đi theo, còn những người khác hẳn cũng chẳng còn hứng thú để ở lại vui chơi.
Lịch trình sau đó vẫn giữ nguyên. Nếu thực sự bị kẹt lại giữa núi tuyết thì đành chấp nhận thôi.
Buổi tối, khu vực giải trí là nơi đông đúc nhất. Quanh bàn bi
-a đã chật kín người.
Khi Thê Nam đến, Triều Ngạn Ninh đã chơi được một lúc rồi.
Không ít người vây quanh bàn bi
-a nơi Triều Ngạn Ninh đang chơi, đều là đến xem cậu chơi. Vài người trong studio cũng đang đứng xem.
Một cú đánh chuẩn xác đưa bi rơi vào lỗ, tiếng tán thưởng lập tức vang lên khắp xung quanh. Thư Thừa thấy Thê Nam tới thì kéo anh lại chỗ dễ quan sát hơn:
"Anh Nam, anh Triều đánh bi
-a giỏi lắm."
Thê Nam chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo. Anh dĩ nhiên biết Triều Ngạn Ninh chơi bi
-a giỏi đến mức nào. Bởi chính anh là người đã dạy cậu ta từ những ngày đầu.
Hồi nhỏ, ở đầu ngõ con phố cạnh khu tập thể có một tiệm bi
-a mới mở. Lúc ấy trẻ con còn chưa được phép vào, nhưng Thê Nam cao lớn, nói mình mười tám tuổi thì cũng có người tin. Thật ra cũng chẳng ai kiểm tra chứng minh thư làm gì.
Anh chơi rất khá, lại hay lui tới, dần dần thân quen với ông chủ tiệm. Sau đó, anh bắt đầu dẫn cả Triều Ngạn Ninh theo.
Những dịp cuối tuần hay kỳ nghỉ lễ, ngoài việc đi chụp ảnh, anh thường đưa Triều Ngạn Ninh tới phòng bi-a. Từng động tác, từng kỹ thuật của Triều Ngạn Ninh đều là do anh dạy.
Triều Ngạn Ninh rất có năng khiếu. Chưa đến hai năm, cậu đã vượt mặt người thầy của mình.
Thê Nam hiểu rất rõ, trước đây anh không thắng nổi Triều Ngạn Ninh, và bây giờ vẫn vậy.
Không ai có thể thắng được Triều Ngạn Ninh. Ngay cả người phụ trách khu vực bi
-a trong khu giải trí cũng ngứa tay khi đứng xem, xuống so tài với cậu hai ván. Thế nhưng chưa đến nửa tiếng đã phải cam chịu thất bại, tâm phục khẩu phục.
Anh ta còn chủ động kết bạn WeChat với Triều Ngạn Ninh, nói rằng sau này có thể giao lưu thêm.
Triều Ngạn Ninh đứng giữa đám đông, nổi bật đến lạ.
Khí chất mang chút sắc bén bị nụ cười dịu dàng trên gương mặt cậu và vết thương còn dính máu nơi khóe môi làm mờ đi phần nào.
Nhưng Thê Nam vẫn nhận ra, cảm xúc trong lòng Triều Ngạn Ninh đang bị đè nén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!