Chương 32: Em sẽ nghiêm túc mà học cách yêu anh (1)

Triều Ngạn Ninh vừa nới tay ra, Thê Nam giơ chân đá.

Cậu hoàn toàn có thể tránh nhưng lại không tránh. Bị đá trúng mắt cá, đau đến mức cả bắp chân co giật, lưng khom xuống theo bản năng. Rồi cậu bất ngờ bế bổng Thê Nam đặt thẳng lên giường.

Ngay khi Thê Nam tưởng cậu lại muốn làm liều, thì Triều Ngạn Ninh "phịch" một tiếng, quỳ xuống bên cạnh giường.

Người vừa rồi còn như muốn cắn chết anh, giờ lại ôm lấy chân anh, nước mắt nước mũi rối rít. Cậu vừa khóc, vừa gào lên nhận lỗi.

Cậu nói vì nhìn thấy Lý Lăng Hách nên nhất thời xúc động. Còn nói sau này nếu muốn hôn anh, nhất định sẽ hỏi ý trước.

Thật tốt quá rồi. Đến chuyện đó mà cũng phải "hỏi ý kiến" sao?

Thái dương Thê Nam giật thình thịch. Trong đầu như vừa bị ai đổ vào cả chậu hồ dán đặc sệt, dính chặt từng ý nghĩ.

Anh còn chưa kịp mở miệng, thì Triều Ngạn Ninh đã tự thấy tủi thân trước.

Nước mắt lưng tròng, quanh quẩn nơi khoé mắt, cứ như sắp rơi mà lại không rơi. Gân xanh trên cổ cũng nổi lên, trông chẳng khác gì cậu mới là người bị ức h**p đến không chịu nổi.

Hồi nhỏ, Thê Nam rất hay che chở cho nhóc con này. Khi ấy, Triều Ngạn Ninh ra ngoài đánh nhau thắng rồi, về nhà vẫn có thể bày ra cái bộ dạng bị bắt nạt này.

Rõ ràng biết cậu là kiểu người chưa bao giờ chịu thiệt. Vậy mà không hiểu sao, trong lòng Thê Nam vẫn cứ mềm nhũn. Vẫn luôn nuông chiều.

Giờ thì hay rồi. Những chiêu trò năm xưa của Triều Ngạn Ninh, cuối cùng đều quay lại áp thẳng lên người anh.

Lúc này, Thê Nam muốn đánh cũng chẳng nhấc nổi tay, muốn mắng cũng không mở nổi miệng.

Không phải vì không muốn.

Mà là vì lưỡi đau quá.

Bị cắn từ nãy đến giờ, đã nửa ngày trôi qua mà trong miệng vẫn còn nguyên mùi máu tanh, cứ như trào ngược lên tận cuống họng.

"Cậu là chó hả?" Thê Nam nghiến răng rít lên một câu, cái lưỡi sưng đau khiến giọng nói cũng trở nên méo mó, chẳng rõ chữ.

Triều Ngạn Ninh chẳng khá hơn là bao. Môi dưới bị anh cắn rách, sưng vù, còn rỉ máu.

Cậu gào xong mới ngẩng đầu lên. Thê Nam nhìn thấy môi cậu vẫn còn rướm máu, nhíu mày bảo cậu mau đứng dậy.

Nhưng Triều Ngạn Ninh không nhúc nhích. Cậu cứ thế ngồi bệt dưới sàn, không buông, không nói gì thêm.

Áo choàng tắm trên người Thê Nam bị cậu kéo lệch cả đi. Anh cúi đầu chỉnh lại phần áo trước ngực, rồi quay người bước vào phòng tắm.

Anh mở vòi nước, cúi xuống súc miệng mấy lần, muốn rửa trôi cái vị máu tanh ngòm vẫn còn vướng lại.

Nhưng súc mãi vẫn không sạch.

Cuối cùng, anh dứt khoát hứng nước lạnh tạt lên mặt. Từng vốc nước như dội thẳng vào lòng ngực còn nhoi nhói.

Thê Nam trấn tĩnh lại đôi chút, cúi xuống nhìn vào gương. Anh thè lưỡi ra kiểm tra, đầu lưỡi và một bên lưỡi đều bị Triều Ngạn Ninh cắn rách. Nặng nhất là đầu lưỡi, vừa tê, vừa đau rát.

Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Triều Ngạn Ninh đã không còn ngồi trên sàn nữa.

Cậu đã nấu nước, còn gọi người mang thuốc đến. Nói là để bôi cho vết thương trên đầu lưỡi. Bởi cậu biết rõ mình đã cắn mạnh đến mức nào.

Thê Nam nhận lấy hộp thuốc, tiện tay đặt lên tủ đầu giường. Anh ngồi xuống sofa, khẽ ngoắc ngón tay gọi:

"Lại đây. Hai ta nói chuyện."

Triều Ngạn Ninh đang ngồi trên giường, đối diện với sofa. Cậu chống hai tay lên mép giường, nghiêm túc nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!