Phòng ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã đặt xong, nhưng không phải chỉ hai người. Thê Nam gọi cả đám người rảnh rỗi trong studio. Những ai không phải đi chụp ngoại cảnh xa đều rủ cùng đi cho vui.
Ban đầu, anh còn định gọi cả Phương Ngôn và Tang Dịch Minh. Nhưng hai người đều bận, chẳng thu xếp được thời gian.
Chỉ riêng người trong studio cũng đã khá đông. Nam nữ đủ cả, cộng lại hơn chục người. Cả đoàn rộn ràng kéo theo năm chiếc xe. Sáng thứ Bảy, vừa điểm danh xong, năm chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng về phía núi.
Đêm qua vừa rơi trận tuyết đầu mùa. Sáng ra, cả đất trời đã trắng xóa. Trong núi cũng như được phủ một lớp chăn bông dày, mênh mông một màu trắng tinh khôi.
Triều Ngạn Ninh uể oải cầm lái, làm tài xế bất đắc dĩ. Thê Nam ngồi ở hàng ghế sau, cùng với Thư Thừa, nhiếp ảnh gia trong studio. Hai người đều cực kỳ hăng hái. Mỗi người đều mang theo máy ảnh, ánh mắt lúc nào cũng sáng rỡ như đang chuẩn bị đi săn tuyết.
Giữa trời đông giá lạnh, cửa xe hé mở một phần ba. Hai người cứ "tách tách" chụp cảnh tuyết bên ngoài. Thỉnh thoảng lại cúi đầu xem ảnh của nhau, trò chuyện đôi câu, chỉ trỏ những góc đẹp nhất.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ. Không ai để ý cơn gió lạnh đang táp vào, khiến sống mũi của Triều Ngạn Ninh buốt đến tê rát.
Thê Nam còn tranh thủ chụp hai tấm ảnh lúc Triều Ngạn Ninh đang lái xe. Nhưng nhìn kỹ biểu cảm của cậu thì lại chẳng vui vẻ gì mấy. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình vừa bị chụp.
Tới bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, Thê Nam mới chịu cất máy ảnh. Triều Ngạn Ninh vừa bước xuống xe, anh đã huých nhẹ khuỷu tay vào người cậu, khó hiểu hỏi:
"Sao vậy? Không phải em nói muốn đi tắm suối nước nóng à? Sao bây giờ lại ủ rũ thế?"
"Không có mà." Triều Ngạn Ninh nhếch khóe môi cười, "Tâm trạng em rất tốt."
"Vậy thì tốt." Thê Nam gật đầu. "Dù người hơi đông, nhưng ai cũng dễ gần. Có mấy người em cũng quen rồi, không cần gò bó quá."
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, còn tưởng cậu thấy khó chịu vì đi chung với nhiều người, nên cố ý an ủi đôi câu.
Đám người trong studio của Thê Nam đúng là rất dễ hòa đồng. Mấy chiếc xe phía sau lần lượt tiến vào bãi đậu, rầm rập kéo xuống hơn chục người. Không khí náo nhiệt hẳn lên.
Một cậu trai tính cách bộc trực, vừa xuống xe đã khoác vai Triều Ngạn Ninh. Còn vỗ vỗ lên lưng cậu, vẻ mặt đầy tự nhiên.
"Anh Triều, em muốn đi từ lâu rồi mà không sắp được thời gian. Lần này hay ghê, mọi người cùng đi, vui quá trời!"
Triều Ngạn Ninh cười nhạt. Giọng cũng có phần gượng gạo:
"... Mọi người vui là được rồi. Đông người thì đúng là náo nhiệt thật."
Cậu đúng là muốn đi suối nước nóng. Nhưng là muốn đi cùng Thê Nam, chỉ hai người họ thôi.
Bây giờ lại đi chung với hơn chục người, đứng thành hàng một cái là đủ chắn gió Bắc lùa ra từ khe núi rồi.
Mấy ngày trước, trong lòng còn ngổn ngang đủ thứ ý tưởng. Thế mà lúc này, lại trong trẻo như tuyết trắng trên núi, trắng tinh, không chút tạp niệm.
Trong thành phố, không cảm nhận rõ gió. Nhưng lên núi thì khác. Gió vẫn vù vù thổi, luồn vào cả lớp áo dày.
Trên sườn núi nghiêng là những hàng cây phủ đầy tuyết. Gió thổi qua, tuyết rơi lả tả. Vừa khéo, một mảng tuyết rơi trúng ngay đỉnh đầu Triều Ngạn Ninh.
Da đầu cậu lập tức buốt lạnh. Cậu rụt cổ lại, bước nhanh về phía trước hai bước lớn, miệng bật ra một tiếng "hớ!"
Thê Nam đi ngay bên cạnh. Anh giơ tay phủi tóc cho cậu, nhẹ nhàng phủi cả phần tuyết rơi dính vào cổ áo và sau gáy.
"Sáng bảo đội mũ mà không chịu" Thê Nam vừa phủi vừa nói, "Giờ thì hay rồi, lạnh thấu tim chưa."
Tuyết đã phủi đi, nhưng vẫn còn không ít đọng lại. Từng giọt tan ra, thấm vào da đầu và len vào cổ áo, vừa lạnh, vừa ướt.
"Xì... lạnh thật đấy." Triều Ngạn Ninh giơ tay che đầu, sợ lại có tuyết rơi trúng.
Thê Nam nghiêng người, dùng tay lau giọt nước vừa tan ra nơi dưới tai cậu, giọng dịu dàng:
"Lát nữa ngâm nước nóng nhiều một chút là ấm lại thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!