Thê Nam định mở lời giải thích, nhưng hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tối hôm ấy, anh chẳng rõ Triều Ngạn Ninh đã hỏi gì. Anh sốt đến mức mơ màng, "ừm ừm à à" không chỉ là đáp lời, mà thực sự vì anh đang khó chịu đến mức không nói nổi.
Vậy mà Triều Ngạn Ninh lại hiểu theo cách khác?
Anh nghĩ hèn gì Triều Ngạn Ninh có thể thao thao bất tuyệt suốt bốn tiếng đồng hồ, nói một mình mà không thấy mệt.
Hóa ra, tối đó anh sốt đến mức mơ hồ, lại tự bán mình rồi sao?
Hai người ngồi đối diện nhau, cách một chiếc bàn ăn, lặng lẽ húp mì trong bát.
Mì hơi mặn, Triều Ngạn Ninh quên mất trước đó mình đã nêm muối. Thấy Thê Nam không chịu thừa nhận. Đầu óc cậu lại quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ, lúc bắc ra còn vô ý rắc muối thêm lần nữa.
Cậu thề, thực sự là không cố ý.
Thê Nam vừa ăn mì vừa uống nước, cuối cùng đổ cả phần nước trong cốc vào bát, dùng đũa khuấy khuấy rồi tiếp tục ăn.
Triều Ngạn Ninh đặt đũa xuống, kéo bát mì của Thê Nam về phía mình:
"Đừng ăn nữa, mặn quá rồi. Để em nấu lại cho anh bát khác."
Thê Nam định nói không cần, cho thêm nước là ăn được rồi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Triều Ngạn Ninh đã quay người vào bếp, bật bếp nấu lại.
Tô mì lần này không còn mặn, ngay cả quả trứng cũng tròn trịa, trắng trẻo hơn hẳn tô lúc nãy.
Những năm qua, Thê Nam thường xuyên chạy ngoài đường, bữa ăn chẳng mấy khi đúng giờ, ăn xong bữa này cũng chẳng biết bữa sau là lúc nào.
Trưa nay anh chưa ăn gì, thực ra đã đói từ lâu. Tô mì mặn cũng còn tạm được, huống gì là tô mì vừa nấu lại, càng không có gì để chê.
Tô mì nóng hổi khiến anh ăn rất ngon miệng, đến cả nước mì cũng không chừa lại một giọt. Ăn xong, dạ dày trở nên ấm áp, cả người cũng dễ chịu hẳn ra.
Bên ngoài trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Triều Ngạn Ninh rửa bát xong xuôi, lại cẩn thận dọn dẹp nhà bếp thêm một lượt nữa.
Vali của cậu vẫn đặt trong phòng khách. Thê Nam ngồi xếp bằng trên sofa, vừa nghịch máy ảnh vừa hỏi:
"Trời sắp tối rồi, tối nay em có về Lan Đình không?"
"Tất nhiên là em ở lại chăm anh rồi." Triều Ngạn Ninh đáp như thể điều đó là hiển nhiên.
"Chỉ là cảm cúm thôi mà, thật ra không cần phải..."
Chưa kịp nói hết câu, Triều Ngạn Ninh đã kéo thẳng vali vào phòng ngủ chính, lần lượt lấy quần áo ra treo vào tủ, xếp chung luôn với đồ của anh.
Nhìn hành động đó, Thê Nam lập tức hiểu ra, cậu không định quay về Lan Đình nữa. Đã chọn phòng ngủ chính, thì tối nay anh đành dọn sang phòng phụ vậy.
Từ lúc ăn tối đến giờ, tâm trạng của Triều Ngạn Ninh vẫn không mấy tốt. Thê Nam định tìm chuyện để nói nhưng mỗi lần chạm vào ánh mắt cậu, anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Triều Ngạn Ninh lại tiếp tục quét dọn cả sàn nhà, từ trong ra ngoài không bỏ sót chỗ nào. Thê Nam muốn tự làm, nhưng vừa nhích người đã bị cậu đẩy nhẹ về lại sofa, buộc anh phải ngoan ngoãn ngồi yên nghỉ ngơi.
Thê Nam vẫn nghịch máy ảnh trong tay. Nhưng tai anh luôn chú ý đến từng cử động của Triều Ngạn Ninh. Ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc sang phía cậu.
Triều Ngạn Ninh xắn tay áo lên, nửa cánh tay săn chắc lộ ra. Khi cúi người lau sàn, từng thớ cơ trên tay cậu cũng hiện rõ.
Cổ họng Thê Nam bỗng ngứa rát. Anh đưa tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng.
Triều Ngạn Ninh nghe thấy nên đặt cây lau nhà xuống. Cậu đứng thẳng dậy, hỏi anh đã uống thuốc chưa.
"Em không nhắc thì anh quên mất rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!