Khi Triều Ngạn Ninh biến mất khỏi cuộc đời Thê Nam thì chỉ mới 16 tuổi, mất tích không một dấu vết.
Thê Nam đã tìm cậu suốt bao nhiêu năm, riêng tờ thông báo tìm người dán trên cột điện cũng dán hết năm này qua năm khác.
Anh từng báo cảnh sát, đăng tin tìm người trên mạng, treo giải thưởng, cũng vì quá sốt ruột muốn có tin tức của Triều Ngạn Ninh mà bị người ta lừa tiền. Anh đã dùng mọi cách mà bản thân có thể nghĩ ra, nhưng tất cả đều vô ích, vẫn không thể tìm được Triều Ngạn Ninh.
Mất đi cha mẹ, một đứa nhỏ mới 16 tuổi có thể đi đâu được chứ? Thê Nam không biết.
Đã có lúc anh từng nghĩ, liệu có phải đứa nhỏ đó đã không còn, đã chết rồi? Nếu không sao đến một chút tin tức cũng chẳng có?
Nhưng trong lòng Thê Nam lại có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, rằng thằng nhóc đó không thể nào chết được, Triều Ngạn Ninh là loại người có sức sống bền bỉ.
Chỉ cần cậu còn sống, Thê Nam sẽ tiếp tục tìm.
Cho đến ba năm trước, Thê Nam nghe bạn ở Cảng Thành nói, người anh đang tìm, có thể đang ở Cảng Thành.
Ba năm nay, Thê Nam đã đến Cảng Thành rất nhiều lần, nhưng chưa từng gặp được Triều Ngạn Ninh dù chỉ một lần. Thậm chí anh còn có được số điện thoại hiện tại của Triều Ngạn Ninh, nhưng Triều Ngạn Ninh chưa từng bắt máy, cũng chưa từng trả lời tin nhắn của anh.
Sau này Thê Nam cũng hiểu ra việc anh cố chấp tìm kiếm như thế, chẳng qua là vì Triều Ngạn Ninh căn bản không muốn gặp anh, thậm chí là đang cố ý tránh mặt anh.
Lần họ ở gần nhau nhất là hơn một năm trước, Thê Nam biết Triều Ngạn Ninh cố tình tránh mặt, nên đã làm một cú đánh úp trực tiếp lấy được số phòng khách sạn nơi Triều Ngạn Ninh ở.
Anh nhờ nhân viên phục vụ gõ cửa, nói là phục vụ phòng. Anh thậm chí còn nghe được tiếng xoay tay nắm cửa, thậm chí qua khe cửa anh đã nhìn thấy nếp gấp của chiếc quần tây đen thẳng tắp, còn có một bàn tay đàn ông buông xuống cạnh quần.
Chỉ là bàn tay ấy, đã không còn là bàn tay của đứa nhỏ tinh nghịch trong ký ức của Thê Nam nữa.
Đó là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, thon dài hơn, tràn đầy sức mạnh, móng tay rất ngắn, hơi cong lại, mạch máu xanh dưới mu bàn tay rõ ràng mồn một.
Thê Nam vừa định lên tiếng thì cánh cửa "phịch" một tiếng đóng sập lại, kín kẽ, không thấy gì nữa. Thê Nam cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Thê Nam đứng ngoài cửa phòng gõ cả đêm, lúc thì xót xa gọi "Tiểu Triều", "Tiểu Ninh", lúc lại tức giận mắng cậu ta là "thằng nhóc ranh", là "đồ con rùa nhỏ".
Anh biết Triều Ngạn Ninh đã nghe thấy. Anh biết cậu vẫn ở trong phòng, nhưng cậu không mở cửa, bất kể anh nói gì, người bên trong cũng không đáp lại.
Dù là vì lý do gì, Triều Ngạn Ninh chính là không muốn gặp anh.
Sáng hôm sau, Thê Nam mua vé máy bay về nhà. Bây giờ anh cũng không cưỡng cầu nữa, anh cũng không còn cố chấp nữa, chỉ cần biết cái thằng nhóc ấy vẫn còn sống là đủ rồi.
Bà ngoại từng nói với anh, duyên phận giữa con người với nhau, dù là tình thân, tình bạn, tình anh em hay tình yêu, có lẽ đều là hữu hạn. Người có duyên sâu, thì có thể đi với nhau đến già. Người có duyên mỏng, thì dù có tiếc nuối đến mấy cũng chỉ có thể đồng hành một đoạn, mà đoạn ấy dài hay ngắn, chẳng ai biết, có khi ngoảnh lại đã đến lúc phải kết thúc.
Triều Ngạn Ninh rời đi, lớn lên ở nơi Thê Nam không biết, mà sau khi lớn rồi thì cũng chẳng còn duyên với anh nữa. Chẳng còn là thằng nhóc trung thành ngày nào luôn theo sát phía sau anh, một bước không rời, miệng cứ gọi mãi "Anh Nam, anh mãi mãi là anh Nam của em, em mãi mãi là em trai của anh" nữa.
Hôm nay là sinh nhật của nhóc con đó, Thê Nam vẫn lấy số điện thoại ở Cảng Thành ra, gửi một tin: "Chúc mừng sinh nhật, bình an khỏe mạnh."
Đây là lời chúc mừng sinh nhật thứ ba mà Thê Nam gửi cho Triều Ngạn Ninh sau khi có được số điện thoại của cậu. Ngoài những tin nhắn một chiều từ phía anh, chưa từng nhận được một dòng hồi âm.
Nửa đêm, Thê Nam ngủ thiếp đi ngay trên giường trong thư phòng, sáng hôm sau vẫn là Lý Lăng Hách đến gọi anh dậy.
"Sao không về phòng ngủ?" Lý Lăng Hách ngồi xổm bên mép giường gọi anh.
Thê Nam còn chưa thay đồ, mơ mơ màng màng mở mắt ra dụi dụi, ngồi trên giường nghỉ một lúc mới vén chăn lông xuống giường.
"Em thức cả đêm để xử lý ảnh à? Để anh xem xem, là mấy cái ảnh gì mà thức trắng như vậy?"
Lý Lăng Hách đi đến trước bàn máy tính, máy tính của Thê Nam vẫn chưa tắt. Lý Lăng Hách cũng biết mật khẩu máy của anh, vừa mở ra thì trên màn hình vẫn là tấm ảnh thẻ phóng to của thiếu niên kia.
Lý Lăng Hách nhìn thiếu niên trên màn hình, sững sờ trừng mắt mấy giây, rồi quay đầu lại nhìn Thê Nam, mặt lạnh tanh, bực bội nói:
"Thê Nam, em nói đêm qua xử lý ảnh, hóa ra là đang xử lý ảnh của Triều Ngạn Ninh? Bảo sao tối qua không muốn về phòng, thì ra trong lòng nghĩ đến người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!