Thê Nam đang tắm trong phòng ngủ của mình. Uống suốt cả buổi tối, lại bị Triều Ngạn Ninh quấn lấy một trận trên sofa, trong lòng như mắc một cuộn tơ rối.
Dòng nước nóng xối xuống, mọi suy nghĩ trong lòng anh tạm thời lặng đi, cơ thể cũng dịu lại đôi phần.
Anh không hề hay biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có bao nhiêu cơn sóng âm thầm cuộn lên trong lòng Triều Ngạn Ninh. Chỉ vì cậu vô tình thấy được những tấm hình xăm anh lưu trong điện thoại.
Thê Nam cũng chưa từng nghĩ kỹ, vì sao lại phải tìm đến tận tài khoản phòng làm việc của Bùi Nhận, trong khi có cách dễ dàng hơn.
Không phải hình mẫu nào Bùi Nhận cũng đăng vậy mà anh vẫn muốn tìm cho bằng được. Cuối cùng lục lọi rất lâu mới thấy hình xăm trên người Triều Ngạn Ninh.
Lúc đầu anh chỉ muốn xem đầy đủ hình vẽ. Còn vì sao lại ấn nút lưu ảnh thì chắc là phản xạ tự nhiên không cần nghĩ ngợi.
Thế rồi, sau khi ảnh đã nằm trong máy, có đôi khi anh lại lặng lẽ mở ra, xem đi xem lại.
Những bức hình đó như thể chúng mang theo một loại ma lực kỳ lạ, mỗi lần Thê Nam nhìn đều có cảm giác như vậy. Hơn nữa cảm giác ấy càng lúc càng mạnh, chúng như có thể hút lấy anh, hút thẳng vào đôi mắt.
Tắm xong, Thê Nam không thấy điện thoại đâu. Trong túi quần cũng không có, đoán là mình làm rơi đâu đó, thế là lại bước ra ngoài tìm.
Triều Ngạn Ninh vẫn ngồi trên ghế sofa. Đèn trong phòng khách sáng trưng, ánh sáng phủ đầy mọi ngóc ngách, không để lại một góc tối nào để che giấu cảm xúc. Ánh mắt của Triều Ngạn Ninh nhìn anh không né tránh.
Thê Nam không biết có phải mình đang nghĩ quá không, chỉ thấy ánh mắt cậu nhìn mình dường như còn mãnh liệt hơn cả lúc trước.
Nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Triều Ngạn Ninh, Thê Nam không đi về phía sofa, đứng nguyên tại chỗ hỏi: "Có thấy điện thoại của anh không?"
Triều Ngạn Ninh giơ điện thoại trong tay lên, giơ về phía Thê Nam lắc lắc: "Ở đây, rơi trong khe sofa nè."
Cậu không nhắc đến tin nhắn của Lý Lăng Hách, cũng chẳng hỏi đến những bức hình xăm trong album ảnh, chỉ cười với Thê Nam.
Thê Nam lẩm bẩm : "Hèn chi anh tìm mãi không thấy." Anh không hiểu Triều Ngạn Ninh đang cười điều gì, cũng chẳng dám nhìn vào mắt cậu. Chỉ bước nhanh tới, cầm lấy điện thoại rồi quay người trở về phòng.
Có hơi lúng túng, như thể đang bỏ chạy.
Cửa đóng lại, mới cắt đứt được hai luồng ánh mắt nóng rát phía sau lưng.
Trước khi bị ánh mắt của Triều Ngạn Ninh thiêu chết, Thê Nam đã vội vàng về nhà.
Lúc xuống máy bay, Thê Nam chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Vừa bước khỏi sân bay, cơn gió lạnh đầu tiên tạt qua khiến anh khẽ rùng mình.
Ở đây lạnh hơn Cảng Thành nhiều.
Sáng nay, chính Triều Ngạn Ninh đã đưa anh ra sân bay, còn cầm giúp chiếc áo khoác dày. Nhưng lúc qua cổng an ninh lại quên không đưa, anh cũng không nhớ để đòi.
May mà trong vali vẫn có quần áo, Thê Nam nhanh chóng lôi ra một chiếc, khoác lên người rồi gọi xe trở về căn hộ.
Về đến nhà, anh không nghỉ ngơi ngay mà mang đồ mua cho ba mẹ và ông bà ngoại đi gửi trước. Anh ở lại ăn bữa tối ở nhà bà ngoại, hôm sau thì đến studio.
Những lúc không có việc, nếu không ở nhà nghỉ ngơi thì anh sẽ đến giúp đỡ các nhiếp ảnh gia trong nhóm.
Cuối tuần Thư Thừa có buổi chụp ngoại cảnh ở ngoại ô thành phố, Thê Nam thấy mình rảnh nên cũng đi theo cùng.
Áo khoác trên người Thê Nam mỏng đến đáng thương. Thư Thừa còn nhắc anh mặc dày một chút, bình thường toàn ở trong phòng có điều hoà nên không thấy gì. Nhưng vùng ngoại ô trống trải, không có toà nhà che chắn nên gió rất lớn.
Thê Nam phất tay nói không sao. Anh chịu lạnh tốt, cũng lười quay về lấy thêm đồ.
Chiều hôm đó bị gió Bắc thổi suốt ở vùng ngoại ô, anh bị gió lạnh thổi cho phát bệnh.
Thê Nam vốn có cơ địa khỏe mạnh, bao năm rồi gần như chưa từng cảm sốt. Tối đó đi ngủ anh cũng không thấy mình có gì bất ổn.
Nửa đêm Thê Nam khát quá mà tỉnh dậy. Cổ họng nóng ran như có hai cục than đỏ rực bị nhét vào, nóng đến nỗi như muốn bốc khói. Toàn thân đau nhức, cơ bắp đau nhức giật từng hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!