Chương 28: Đôi bên đã cùng có tình cảm

Thê Nam vừa ngẩng đầu đã thấy Triều Ngạn Ninh đang sải bước đi tới. Cậu bước đi rất nhanh, hai bước đã xuống hết bậc thềm. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười khi nãy ở bàn rượu, nhưng rõ ràng chỉ là vẻ bề ngoài.

Cậu đi đến bên cạnh Thê Nam: "Anh Nam, thì ra anh ở đây, nãy giờ em tìm anh mãi."

Thê Nam: "Ra ngoài hút điếu thuốc, cho thoáng đầu óc."

Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, anh cũng để mặc cho cậu nắm.

Hai người sóng bước quay về, cùng nhau đi nhanh lên bậc thềm.

Triều Ngạn Ninh đứng trước cửa hành lang, trước khi đẩy cửa thì quay đầu nhìn Thiệu Hoa vẫn còn đang đứng trong vườn hút thuốc.

Thiệu Hoa đứng dưới tán cây, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ thấy tàn thuốc sáng lên trong bóng tối.

Hôm nay gọi Thiệu Hoa đến, một là vì lần trước cậu đã nói với hắn ta Thê Nam là bạn trai mình. Mà Thê Nam cũng không phản đối nên cậu muốn hưởng ké thêm chút.

Hai là, cậu muốn dập tắt hoàn toàn suy nghĩ trong đầu Thiệu Hoa. Lần trước, Thiệu Hoa vẫn còn gửi cho cậu mấy tin nhắn mập mờ khiến cậu khó chiu.

Bây giờ, cậu thấy hối hận.

Thiệu Hoa đã phá hỏng chuyện tốt của cậu.

Lửa giận cuộn trào trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh.

Thiệu Hoa không quay lại phòng tiệc nữa. Có người hỏi Triều Ngạn Ninh nên cậu bịa vài lí do kiểu như hắn ta uống nhiều quá nên về trước rồi.

Trong bàn tiệc có người biết chuyện Thiệu Hoa theo đuổi Triều Ngạn Ninh mấy năm trời, mà cậu cũng từ chối suốt từng ấy năm.

Chú Ba và chú Cảnh có quan hệ rất tốt với bố mẹ Thiệu Hoa, nên dù không thân thiết thì giữa hai bên vẫn khó tránh những mối làm ăn qua lại.

Nhưng trong đời thường, Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cố tình tránh né Thiệu Hoa.

Năm ngoái chú Ba bị bệnh phải nằm viện một thời gian. Người đang ốm thì hay lo nghĩ, ông cũng không yên tâm về Triều Ngạn Ninh.

Lúc đó thấy Thê Nam đã kết hôn nhiều năm, ông đã nghĩ tới chuyện mai mối cho cậu với Thiệu Hoa, biết đâu lâu ngày sinh tình.

Nhưng Triều Ngạn Ninh vẫn luôn cứng rắn từ chối.

Tin đồn cậu sẽ đính hôn với Thiệu Hoa thật ra là do phía hắn ta cố tình tung ra.

Giờ thì không cần phải thanh minh gì nữa, ai cũng biết Triều Ngạn Ninh đã "có chủ".

Bữa tiệc kéo dài đến tận nửa đêm mới tàn, mọi người đều uống khá nhiều. Quản lý nhà hàng đã được chú Cảnh dặn trước, sớm chuẩn bị sẵn phòng nghỉ trên lầu cho khách.

Triều Ngạn Ninh có một phòng suite cố định trên tầng. Thê Nam tính định đặt thêm phòng riêng, nhưng thấy trong suite có hai phòng ngủ nên cũng không nói gì.

Lúc hai người từ vườn quay trở lại, chỗ rượu còn lại hầu như đều do Triều Ngạn Ninh uống thay. Thành ra cậu là người say hơn anh rất nhiều.

Thê Nam đỡ Triều Ngạn Ninh vào phòng, cậu nghiêng người ngã xuống ghế sofa. Trong phòng chỉ kịp bật đèn hành lang, ánh sáng mờ mịt không rõ. Thê Nam đứng bên cạnh ghế, Triều Ngạn Ninh ngẩng đầu nhìn anh.

Thê Nam đứng quay lưng về phía ánh sáng ở hành lang. Triều Ngạn Ninh chỉ có thể thấy được đường nét lờ mờ nơi khuôn mặt anh. Nhưng cho dù không thấy rõ, trong lòng cậu vẫn có thể phác họa từng đường nét trên gương mặt Thê Nam.

Đó là người đã cùng cậu lớn lên, cũng là người đã khuấy động giấc mơ của cậu suốt bao năm qua.

Những lúc thất thần ngắm nhìn Thê Nam, Triều Ngạn Ninh thường cho rằng mình đang mơ hoặc đang gặp ảo giác vào khoảnh khắc sắp nghẹt thở.

Trong phòng hơi nóng, Thê Nam cũng thấy nóng. Mà hễ thấy nóng, anh lại càng không chịu được ánh nhìn của Triều Ngạn Ninh. Anh đành phải lảng tránh, đảo mắt một vòng quanh phòng: "Muốn uống nước không?"

"Muốn." Triều Ngạn Ninh đáp rất ngoan, giọng nhỏ khàn, vì uống nhiều nên nghe như một cơn gió thu khô khốc lướt qua tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!