Chương 27: Không đến lượt cậu lên tiếng

Sáng hôm sau, Triều Ngạn Ninh và Thê Nam cùng bước ra khỏi phòng ngủ. Thê Nam liếc cậu một cái chẳng ừ hử gì mà đi thẳng về phía trước.

Mới sáng sớm Triều Ngạn Ninh chẳng hiểu anh làm sao, nhanh chân đuổi theo: "Anh, anh sao thế, ai chọc giận anh à?"

"Không sao cả, đói rồi, xuống lầu giúp chú Ba làm bữa sáng."

Triều Ngạn Ninh véo nhẹ d** tai Thê Nam: "Vậy sao tai anh lại đỏ thế này?"

Giờ thì hay rồi Triều Ngạn Ninh động tay động chân với anh đã thành thói quen. Tay khoác lên vai anh, lúc thì sờ tay anh, lúc thì sờ cổ anh.

Thê Nam hất tay cậu ra: "Ngoan ngoãn một chút đi."

Triều Ngạn Ninh lại cười đuổi theo, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Tai anh lại càng đỏ hơn rồi kìa."

Thê Nam: "......"

Lúc ăn sáng, chú Ba hỏi Thê Nam định tổ chức sinh nhật thế nào. Triều Ngạn Ninh đã từng nhắc qua với với ông vài câu, cậu muốn tổ chức một bữa tiệc lớn.

Vì trong lòng cậu thấy ngột ngạt khó chịu, nên mới muốn có thật nhiều người chứng kiến cậu và Thê Nam đứng cạnh nhau.

Hôm ấy khi Thiệu Hoa tới chơi, Triều Ngạn Ninh cố tình mượn cớ mà tuyên bố Thê Nam là bạn trai của mình. Cậu chẳng cần phải cố ý kể lại, chuyện đó tự khắc sẽ được lan truyền. Mọi người sớm muộn gì cũng biết.

Nhưng Thê Nam chỉ muốn sinh nhật làm đơn giản thôi, đông người quá cũng thấy ngại.

Triều Ngạn Ninh nghe lời anh, quyết định chỉ mời mấy người bạn thân đến ăn một bữa cơm.

Mấy hôm trước, Thê Duệ Tiến và Đàm Mẫn đã hỏi anh có định về nhà vào sinh nhật không, bà ngoại với Phương Diễn cũng hỏi hai lần. Anh trả lời là sẽ ở lại Cảng Thành tổ chức sinh nhật xong rồi mới về. Ngoài chuyến đi Nam Cực sắp tới, từ giờ đến cuối năm anh cũng không định đi đâu chụp ảnh nữa.

Đêm đó anh thật sự rất hoảng khi thấy Triều Ngạn Ninh dùng gối đè lên mình. Anh biết Triều Ngạn Ninh là không muốn anh đi, vậy thì anh sẽ không đi nữa.

Nhưng mấy ngày nay cứ ở bên Triều Ngạn Ninh, lòng anh lại rối như tơ vò. Một cảm giác rối ren không thể diễn tả, cũng không thể lý giải.

Thê Nam rầu rĩ gãi đầu.

Hôm sinh nhật anh, Cảng Thành đổ một trận mưa. Chỉ cần bước ra ngoài, người và mặt lúc nào cũng ẩm ướt.

Nhiệt độ hạ xuống một chút, buổi tối có hơi lạnh. Thê Nam mặc chiếc áo khoác hôm đó Triều Ngạn Ninh dùng để trùm lên mặt mình.

Sau hôm đó anh lấy lại cà vạt và áo khoác của mình. Triều Ngạn Ninh còn trắng trợn đến hỏi anh có phải lấy áo khoác và cà vạt không.

"Đính chính một chút, đó là áo khoác và cà vạt của anh," Thê Nam nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, "Em muốn thì tự đi mà mua, hoặc anh mua cho cũng được."

Câu nói ấy giúp anh tự mình xoá đi chút lúng túng và ngại ngùng trong lòng. Nhưng anh không biết, trong lòng Triều Ngạn Ninh lại chỉ thấy tiếc. Cậu còn âm thầm nghiến răng mấy lần, thầm nghĩ sau này phải tìm cơ hội lấy thêm vài món từ chỗ Thê Nam.

Bữa trưa bốn người trong nhà ăn cùng nhau. Buổi tối thì tổ chức tiệc ngay tại khách sạn của chú Cảnh.

Chú Ba và chú Cảnh nói buổi tối sẽ không tham dự tiệc cùng đám trẻ. Dù gì họ cũng là người lớn trong nhà, nếu đến sẽ khiến tụi nhỏ thấy ngại, chắc chắn chơi không thoải mái.

Chú Ba và chú Cảnh trước giờ luôn tặng quà sinh nhật rất thực tế. Lần này mỗi người tặng Thê Nam một phong bao lì xì thật to, loại bao kích cỡ lớn, nhét đầy tiền, dày đến mức căng phồng.

Chú Ba nhét thẳng hai phong bao vào tay Thê Nam: "Sinh nhật của Triều Ngạn Ninh, hai chú cũng không biết nên mua gì, cứ cho bao lì xì luôn. Cháu cũng giống như nó thôi."

"Cảm ơn chú Ba, cảm ơn chú Cảnh."

Món quà của Triều Ngạn Ninh là một chiếc máy ảnh Leica bản sưu tầm. Cậu đấu giá được tại buổi đấu giá. Lúc Thê Nam nhận lấy, sợ làm rơi nên hai tay ôm chặt mấy tiếng liền. Anh thật sự rất thích.

Buổi tối Đường Cát dẫn bạn gái đến, hai người nắm tay nhau suốt dọc đường. Cô gái khá hoạt bát, vừa vào sảnh đã nhìn thấy họ. Đường Cát nắm tay bạn gái bước tới chào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!