Triều Ngạn Ninh cùng Lại Kiện ra khỏi nhà hàng, bên cạnh Triều Ngạn Ninh là đôi mắt phun lửa của Đường Cát, phía sau Lại Kiện là mấy tên đàn em say bí tỉ.
Thê Nam thấy họ ra, hạ cửa kính xe: "Tiểu Ninh, Đường Cát, giải quyết xong rồi à?"
Thê Nam có thể phân biệt được tâm trạng của Triều Ngạn Ninh như thế nào, nụ cười kia là cười thật hay cười giả.
Tuy Triều Ngạn Ninh khoác vai gã đàn ông bên cạnh, nhưng gã đó tuyệt đối không phải bạn cậu, là kẻ thù thì đúng hơn.
Nghe thấy tiếng, Triều Ngạn Ninh và Lại Kiện đều ngẩng đầu.
Lại Kiện không nhận ra được ngay Triều Ngạn Ninh, nhưng gã lại nhận ra Thê Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người ngồi trong xe chính là người trong bức ảnh mà Triều Ngạn Ninh giấu trong ví năm đó.
Khi còn ở sàn đấu ngầm, lúc đầu Triều Ngạn Ninh giấu bức ảnh trong ví rất kĩ, không ai biết cả.
Mãi đến một lần thắng trận, cậu mới lén lấy ảnh ra xem trong phòng. Cậu chăm chú nhìn ảnh đến mức không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Đến khi người kia đứng trước mặt và hỏi trong ảnh là ai, Triều Ngạn Ninh mới giật mình ngẩng đầu. Cậu nhanh chóng cất ảnh vào ví, rồi nói đó là anh trai mình.
"Nhớ anh trai à?"
Triều Ngạn Ninh siết chặt tay vào ghế gỗ, những mảnh dằm đâm vào đầu ngón tay, cậu cũng chẳng thấy đau. Cậu chỉ ngoan cố hỏi lại một lần nữa:
"Nếu tôi đánh đủ 200 trận thì có thể ra ngoài đúng không?"
Trận đó cậu thắng, nhưng đối thủ cũng là một kẻ liều mạng, chẳng từ bất kỳ thủ đoạn nào. Trong sàn đấu ngầm làm gì có quy tắc, càng ra tay độc ác, càng khiến người ta đổ máu, khán giả càng hưng phấn.
Đối thủ hơn cậu ba tuổi, hình thể lẫn sức mạnh đều vượt trội. Hiệp đầu Triều Ngạn Ninh bị đánh tơi bời, hoàn toàn không có đường phản đòn. Phải đến hiệp sau, cậu mới tìm ra điểm yếu và phản công thành công.
Lúc rời sàn đấu, cả khuôn mặt Triều Ngạn Ninh bầm dập xanh tím. Mắt cậu sưng vù chỉ còn lại một khe hở, khóe môi rớm máu, ngay cả nuốt nước miếng cũng chỉ toàn mùi tanh ngọt của máu.
Đêm đó, đa số đều cược đối thủ sẽ thắng. Không ai ngờ con ngựa ô Triều Ngạn Ninh lại lật ngược tình thế, giúp đám người đó thắng lớn. Lại Kiện cười đến híp mắt, vỗ đầu cậu như đang v**t v* một cái máy in tiền: "Đương nhiên là thật rồi. Nói tôi nghe sau khi đánh đủ số trận, cậu muốn làm gì?"
Triều Ngạn Ninh xoay cổ, hất tay đang đặt trên đầu mình ra: "Đi tìm anh tôi."
"Được, chỉ cần cậu đánh đủ hai trăm trận. Cậu sẽ được ra ngoài tìm anh trai."
Mỗi lần nói với Triều Ngạn Ninh, gã đều nói như vậy, miệng thì cười nhưng trên mặt toàn là vẻ chế nhạo. Chế nhạo sự ngu ngốc và ngây thơ của cậu.
Về sau Triều Ngạn Ninh mới hiểu, cho dù cậu có đánh đủ hai trăm trận cũng không thể ra ngoài.
Cậu đã trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Lại Kiện bắt trở lại.
Triều Ngạn Ninh nói người trong tấm ảnh là anh cậu, cậu muốn ra ngoài tìm anh mình.
Lúc đầu Lại Kiện tin thật, cứ tưởng người trong ảnh là anh ruột của cậu, mãi sau này mới nhận ra sự thật.
Anh cái gì? Rõ ràng là người cậu yêu thầm trong lòng.
Thiếu niên càng rướm máu trong tim, thì chấp niệm dành cho người kia lại càng khắc cốt ghi tâm.
Cho nên nếu muốn khống chế Triều Ngạn Ninh, đôi khi chỉ một tấm ảnh đó là đủ.
Lão đại của gã nói, phải cho nó hy vọng, cứ liên tục cho nó hy vọng. Giống như thuần hóa một con chó hoang dữ tợn nhất, không thể cho ăn no, nhưng cũng không thể thiếu đi mùi vị của khúc xương có thể móc được mũi nó.
Lại Kiện uống hơi nhiều, đầu óc tê dại, nghĩ gì nói nấy, giọng điệu khinh khỉnh đầy giễu cợt:
"Được đấy sếp Tổng, cuối cùng cũng ôm được 'anh trai' của cậu về rồi à."
Trong đáy mắt Triều Ngạn Ninh vụt qua một tia sát ý, nụ cười bên môi cũng trở nên sâu hơn, cậu vỗ vai Lại Kiện, khẽ nói:
"Nhờ phúc của sếp Lại, hôm nay tôi không tiễn các anh nữa, sau này chúng ta từ từ ôn chuyện..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!