Triều Ngạn Ninh không rõ mình bắt đầu nghiện cảm giác nghẹt thở đó từ khi nào. Có lẽ là từ lúc còn ở sàn đấu ngầm, khi Lại Kiện trừng phạt cậu vì bỏ trốn. Gã cứ nhấn đầu cậu xuống nước trong hồ bơi, dìm tới mức trong đầu cậu trống rỗng hoàn toàn.
Trống rỗng đến tận cùng, cậu sẽ thấy được Thê Nam. Thê Nam luôn mỉm cười nhìn cậu, xoa đầu cậu, gọi từng tiếng "Tiểu Ninh, Tiểu Ninh".
Thê Nam còn vươn tay về phía cậu, bảo cậu về nhà. Thê Nam nói sẽ chờ cậu ở nhà.
Chỉ cần thấy Thê Nam, cậu lại muốn sống tiếp.
Sau khi được chú Ba đón về nhà, Triều Ngạn Ninh từng lén thử mấy lần trong hồ bơi. Có một lần bị chú Ba phát hiện, ông đã tháo dỡ sạch hồ bơi cùng bồn tắm trong nhà. Hồ bơi được lấp thành một vườn hoa nhỏ, còn tất cả bồn tắm trong phòng tắm trong nhà đều bị đập sạch, không chừa lại dù chỉ một mảnh sứ vỡ.
Tối nay, Triều Ngạn Ninh không định dùng gối để úp mặt. Mỗi lần trước khi ngủ, cậu lại lấy chiếc cà vạt của Thê Nam ra nghich. Có lúc cậu quấn vòng quanh ngón tay hoặc cổ tay chơi, có lúc lại đeo lên cổ mình, siết chặt rồi lại nới ra, cứ thế lặp đi lặp lại, chưa bao giờ thấy chán.
Trước khi ngủ, Triều Ngạn Ninh chỉ cắn chiếc cà vạt và phủ áo khoác của Thê Nam lên mặt.
Nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đủ, vẫn không nhìn thấy Thê Nam. Cuối cùng hai tay từ từ lần đến chiếc gối, đè lên áo khoác, dùng sức đè chặt vào mặt mình.
Lần này cậu thật sự thấy được Thê Nam đứng ngay bên giường cậu, không phải ảo giác mà là Thê Nam bằng xương bằng thịt.
Thê Nam trong ảo giác sẽ mỉm cười với cậu, còn Thê Nam trước mắt lại không cười, đôi mắt đỏ hoe.
Lưỡi đau tê dại, Triều Ngạn Ninh vẫn không nói gì. Cậu biết vừa rồi mình đã dọa Thê Nam, nên cứ nắm lấy tay anh không chịu buông, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Em không sao đâu, anh Nam đừng lo mà."
Cả người Triều Ngạn Ninh vã mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt sũng. Bàn tay Thê Nam bị cậu siết chặt dính đầy hơi ẩm.
Gối và ga giường đều ướt đẫm, mà điều hòa trong phòng lại đang bật lạnh. Thê Nam bảo cậu dậy đi tắm lại nước nóng, rồi thay cả ga gối chăn nệm cho sạch sẽ.
Triều Ngạn Ninh bây giờ giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Chỉ cần Thê Nam không rời đi, bảo cậu làm gì cậu đều làm theo.
Triều Ngạn Ninh lại đi tắm lần nữa, lúc đi ra thì thấy Thê Nam đang giúp cậu thay ga giường. Cậu vừa lau tóc vừa chạy tới cuối giường, giúp anh kéo góc chăn, hai người luống cuống tay chân cùng nhau trải giường.
Triều Ngạn Ninh không cho Thê Nam rời đi. Thê Nam đành phải ngồi ở mép giường, về sau buồn ngủ quá cũng tựa người nằm xuống giường luôn.
Nửa đêm, Thê Nam mơ thấy chuyện hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh. Hồi Triều Ngạn Ninh học lớp 6 tiểu học, có lần chẳng hiểu sao lại đổ bệnh.
Triều Ngạn Ninh hay gặp ác mộng, sốt cao mấy ngày liền. Lúc cậu tỉnh thì không nhận ra ai cứ quấy loạn suốt, đặc biệt là buổi tối ai dỗ cũng không được.
Mẹ Triều Ngạn Ninh từng làm bác sĩ, nhưng bà cũng không hiểu cậu bị sao. Thế là bà đưa cậu tới bệnh viện làm đủ các loại xét nghiệm nào là máu, nước tiểu, rồi kiểm tra tổng thể. Bác sĩ bảo là do nhiễm virus nên gây sốt, còn việc quấy khóc ban đêm thì có thể vì cơ thể không thoải mái.
Bệnh viện kê cả đống thuốc nhưng uống vào cũng không đỡ, cứ sốt đi sốt lại.
Người lớn trong nhà lại hay tin vào mấy chuyện tâm linh. Bà cụ ở khu nhà bên cạnh nói có một người họ hàng là thầy cúng nên bà đã gọi người đó đến gặp Triều Ngạn Ninh. Thầy cúng nói đứa trẻ còn yếu, ban đêm bị thứ gì không sạch sẽ doạ cho sợ rồi.
Mẹ Triều Ngạn Ninh hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Thầy cúng nói: "Không sao, để tôi làm lễ cho là được."
Ba mẹ Triều Ngạn Ninh vốn không tin mấy chuyện thần linh, cũng hỏi qua một lượt. Nghe nói không cần làm gì kỳ quái lên người con trai thì mới miễn cưỡng gật đầu.
Trong sân dựng một lò than, người thầy cúng mặc bộ đồ kỳ lạ. Miệng lẩm bẩm không rõ đang đọc cái gì, vừa đi vòng quanh lò than vừa nhảy múa. Sau đó làm cho Triều Ngạn Ninh một cái bùa hộ mệnh bằng tro hương đeo vào cổ cậu.
Thê Nam học cấp ba sống trong ký túc xá của trường, nên lúc đầu không hề hay biết chuyện Triều Ngạn Ninh bị bệnh. Mỗi tuần anh chỉ về nhà ở được một ngày rưỡi. Tối thứ sáu về tới, vừa bước chân vào khu nhà đã thấy đầy mùi nhang khói, hỏi ra mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Triều Ngạn Ninh lúc đó đang ngủ gục trên vai Triều Minh Sinh. Nhưng cậu vừa nghe thấy giọng của Thê Nam thì lập tức tỉnh dậy, dang tay định nhào về phía anh.
Khi bị bệnh, Triều Ngạn Ninh còn bám người hơn bình thường gấp trăm lần. Từ nhỏ cậu đã có sức khỏe tốt, người ta vẫn bảo trẻ con nghịch khỏe thì ít bệnh. Lần này Triều Ngạn Ninh đã sụt cân rất nhiều. Ban đầu cậu ấy đã gầy, giờ trông như da bọc xương.
Trời mùa đông lạnh buốt, Thê Nam ôm chặt Triều Ngạn Ninh vào lòng, mở rộng áo khoác lông vũ để cậu chui vào trong ngực mình. Không cần sờ trán cũng biết nhiệt độ trên người Triều Ngạn Ninh đang cao hơn bình thường.
Tối đến, Triều Ngạn Ninh nhất định đòi ngủ cùng Thê Nam. Mẹ cậu vẫn lo, sợ cậu nửa đêm lại sốt cao. Thê Nam bảo bà yên tâm, đêm nay anh sẽ chăm sóc Triều Ngạn Ninh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!