Triều Ngạn Ninh dắt Thê Nam rời khỏi hội trường bữa tiệc. Cậu biết tối nay anh chẳng ăn uống gì tử tế, bảo tài xế chở họ tới khu ẩm thực đêm, chọn một quán mì bò kho đơn giản với mấy cái bàn kê ven đường
Hai người ngồi trên ghế nhựa thấp, mỗi người một bát mì bò kho, ăn xì xụp.
Triều Ngạn Ninh lại mua thêm hai ly chè. Ăn xong mì, mỗi người cầm một ly chè vừa đi vừa ăn.
Hết phố lớn lại đến hẻm nhỏ, góc nào khuất cũng đi qua, trên tay luôn có thứ gì đó để ăn. Những món Thê Nam ăn không hết, Triều Ngạn Ninh đều cầm lấy, ăn tiếp.
"Em không thấy bẩn à?" Thê Nam vẫn chưa quen việc Triều Ngạn Ninh tự nhiên nhận lấy đồ anh ăn dở, không thoải mái lắm nên nhắc một câu.
Triều Ngạn Ninh cắn một miếng viên cá còn lại trong bát của Thê Nam, lại lấy chuyện hồi nhỏ ra chặn họng anh:
"Hồi trước anh còn hay ăn đồ em để lại. Lúc nhỏ em ăn ít, bà ngoại sợ em đói nên luôn múc cho em bát cơm to, em ăn không hết là anh ăn nốt. Sau này đến khi em cao vụt lên, anh ăn không hết thì em lại ăn, không thì lãng phí."
Triều Ngạn Ninh cứ hay lấy mấy chuyện thân mật thuở bé để so với chuyện giờ đây đã mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Thê Nam không buồn để ý nữa, cậu muốn ăn thì cứ ăn.
Triều Ngạn Ninh dẫn Thê Nam đi loanh quanh khắp phố, hai người đi bộ, tài xế thì lái xe chầm chậm theo sau không gần cũng chẳng xa.
Thỉnh thoảng chú Ba sẽ nhắn tin hỏi tài xế hai người họ đang làm gì. Tài xế chụp một tấm ảnh từ xa, hai người đang vừa đi vừa nói cười rồi gửi cho chú Ba và chú Cảnh.
Chú Ba và chú Cảnh nhìn ảnh xong, đồng thanh nói: "Xứng đôi."
Họ là người đã chứng kiến Triều Ngạn Ninh bước ra từ quãng thời gian u tối kia, cũng biết rõ sự cố chấp trong lòng cậu sâu đến mức nào. Họ đương nhiên hy vọng Triều Ngạn Ninh có thể đạt được điều mình mong muốn.
Nhưng họ cũng nhận ra, sự dịu dàng, săn sóc mà Thê Nam dành cho Triều Ngạn Ninh, chẳng qua chỉ là tình cảm anh em ruột thịt mà thôi.
Ban ngày, thành phố này rợp bóng những toà nhà chọc trời, những con tàu neo nơi cảng phản chiếu cao thấp với những dãy nhà phía xa. Trong nắng, tất cả hiện lên thật êm ả và hài hòa.
Thế nhưng khi đêm buông xuống, nơi đây lại lộ ra một gương mặt khác, âm trầm và mời gọi. Sự hào nhoáng đi cùng tàn tạ, chỗ này yên tĩnh, chỗ kia lại ồn ào. Mỗi một mảng tối trong đêm đều giấu đi hạt mầm đang ngọ nguậy đợi trỗi dậy. Nếu không cẩn thận cúi đầu ngửi lấy một hơi, là si mê, say đắm, tỉnh táo, hay là sa ngã tất cả đều do chính mình lựa chọn.
Cảm giác đó khiến Thê Nam thấy rất khó chịu, như có nước nghẹn trong phổi, đè nặng lên các phế nang, khiến mỗi hơi thở đều không được trọn vẹn.
Triều Ngạn Ninh lúc này vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn của nhà hàng Tây Ban Nha đối diện. Nơi đó trước kia không phải là nhà hàng, mà là một câu lạc bộ cao cấp. Mà dưới lòng đất của câu lạc bộ ấy, chính là một sàn đấu ngầm dành cho thiếu niên, không thấy ánh mặt trời.
Những người đánh nhau trong sàn đấu đó đều là thiếu niên mười tám tuổi trở xuống. Ngày này qua ngày khác, ban đầu vẫn là những đứa trẻ ngơ ngác, đau đớn, thậm chí còn có phần hiền lành, nhưng dần dần trong mắt lại nhuốm đầy sát khí, thấm đẫm máu tanh. Triều Ngạn Ninh cũng không phải ngoại lệ.
Mùi máu tanh và sự hung hăng trên người cậu, chỉ mới vài năm gần đây mới dần bị mài mòn. Không thể nói là đã biến mất, chỉ là bị ép xuống đáy sâu, bị cậu giấu đi thật sâu.
Nhưng cái đêm mất kiểm soát với Thê Nam ấy, cảm xúc điên cuồng mà cậu từng đè nén suýt nữa đã trào lên, gần như nghiền nát lý trí.
Năm đó khi người phụ trách đầu tiên của sàn đấu quyền bị bắt, gã liều chết chống cự, đả thương hai cảnh sát rồi bị bắn hạ tại chỗ. Người phụ trách thứ hai tên Lại Kiện thì trốn thoát, sau đó tự ra đầu thú và bị kết án mười năm.
Mấy hôm trước, Triều Ngạn Ninh nghe Đường Cát nói Lại Kiện cải tạo tốt trong tù nên được giảm án, tính thời gian thì chắc sắp ra tù rồi.
Không sao cả, cho dù ra ngoài... cũng có thể lại đưa gã vào trong.
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh..."
Thê Nam gọi hai tiếng, Triều Ngạn Ninh mới hoàn hồn. Anh nhìn theo ánh mắt của cậu, xuyên qua dòng người và xe cộ, nhìn về phía nhà hàng Tây Ban Nha đối diện, hỏi:
"Muốn ăn đồ Tây Ban Nha à?"
Triều Ngạn Ninh nhả ra một làn khói, lắc đầu: "Không ăn đâu, không thích vị của nó."
"Vậy mình đi thôi."
Xe đỗ ngay ven đường. Thê Nam cảm nhận được Triều Ngạn Ninh có chút bất ổn trong cảm xúc, anh nói: "Không còn sớm nữa, về ngủ thôi."
Triều Ngạn Ninh đáp một tiếng "Ừ". Vừa hút xong một điếu thuốc, cậu lại muốn hút thêm. Cậu chìa tay xin anh. Thê Nam lập tức đẩy tay cậu ra, không cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!