Chương 20: Đừng nhìn, đừng nghe...

Ngay lúc Thê Nam định từ chối thì Triều Ngạn Ninh đã mở miệng trước anh, nói:

"Anh đừng vội từ chối em, lỡ như tụi mình thành đôi thì sao."

Triều Ngạn Ninh lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ như trước, nói như đang đùa giỡn, nhưng Thê Nam biết cậu nghiêm túc.

Thê Nam vẫn cùng Triều Ngạn Ninh bay đến Cảng Thành, Đường Cát vừa về đã vội vã chạy đi ngay, Triều Ngạn Ninh cho hắn nghỉ phép, lần này hắn có thể chuyên tâm theo đuổi cô gái mình thích rồi.

Thời tiết ở Cảng Thành nóng, Thê Nam vừa xuống máy bay đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay bên trong.

Triều Ngạn Ninh thuận tay nhận lấy áo khoác trong tay Thê Nam, vắt lên tay mình.

Chú Ba và chú Cảnh nghe nói Triều Ngạn Ninh dẫn Thê Nam trở về, đích thân chuẩn bị cơm nước ở nhà, còn cho tài xế trong nhà đến sân bay đón họ.

Về đến nơi, vừa bước xuống xe, anh còn chưa kịp đặt chân vào cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ.

"Uống hết trà thanh nhiệt này đi."

"Không uống, rốt cuộc em bỏ bao nhiêu vị thuốc Bắc vào đây vậy, đắng muốn chết!"

"Giải nhiệt mà, ngày nào cũng bốc hỏa như anh, mau uống đi."

"Không uống!"

Triều Ngạn Ninh nghe thấy tiếng cãi cọ thì bật cười, nói với Thê Nam:

"Bình thường đó anh, nhà em ngày nào cũng thế, chắc là chú Cảnh lại ép chú Ba uống trà thanh nhiệt. Chú Cảnh tìm đâu được một ông thầy thuốc Đông y, bỏ cả đống vị thuốc vào, miệng thì gọi trà thanh nhiệt, chứ thật ra là thuốc Bắc đấy. Chú ấy cũng bắt em uống, em cũng không thích."

Hai người vừa bước vào cửa, cô giúp việc trong nhà thấy họ liền chào hỏi.

Hôm nay là chú Cảnh vào bếp nấu ăn, bày sẵn một bàn đầy đồ ăn.

Triều Ngạn Ninh giới thiệu với Thê Nam: người mặc áo thun trắng ngồi bên bàn ăn là chú Ba, người đang đeo tạp dề bưng đồ ăn từ trong bếp ra là chú Cảnh.

"Chào chú Ba, chú Cảnh ạ," anh lễ phép chào, đồng thời đặt hộp quà mang theo sang một bên, "Cháu là Thê Nam, không biết hai chú thích gì nên chỉ mua vài món đơn giản."

"Được rồi được rồi, mau lại ngồi," chú Cảnh đặt món ăn lên bàn, gọi họ lại ăn cơm, "Nghe Ngạn Ninh nhắc cháu suốt, giờ cuối cùng cũng được gặp người thật rồi."

Chú Ba ban nãy còn lớn tiếng om sòm, thấy Thê Nam mang theo hộp trà thì lập tức đặt bát trà thanh nhiệt trong tay xuống, cầm hộp trà xanh lên mở ngay:

"Chú thích uống trà xanh loại này nhất, trà xanh này tốt lắm, hôm nay chú không uống trà thanh nhiệt nữa. Chị Phương, pha cho tôi bình trà xanh nhé."

Trên đường đi, Thê Nam đã nghe Triều Ngạn Ninh kể, trong nhà còn có hai người lớn nữa, Chú Ba và chú Cảnh đã đăng ký kết hôn hơn hai mươi năm. Hai người tuy thường xuyên cãi cọ om sòm, nhưng tình cảm rất tốt.

Triều Ngạn Ninh cũng có nhà riêng, nhưng cậu lại thích sống ở nhà. Cậu cảm thấy nhà thì náo nhiệt một chút mới tốt.

Chú Cảnh và chú Ba đều gần năm mươi tuổi, nhưng Thê Nam chẳng nhìn ra tuổi tác trên mặt họ chút nào. Hai người rõ ràng là thuộc kiểu tập luyện lâu năm, cực kỳ biết cách chăm sóc bản thân.

Ông nội của Triều Ngạn Ninh có ba người con trai, con cả là ba của Triều Ngạn Ninh. Khi ấy là đứa đầu tiên, ông bà nội vô cùng cẩn thận. Hai người tuy không học hành nhiều nhưng lại rất để tâm đặt tên cho cháu, còn mời thầy giỏi về tính toán, cuối cùng đặt tên là Triều Minh Sinh, mang ý nghĩa "hướng về ánh sáng mà lớn lên".

Người con thứ hai cũng là con trai, lần này hai ông bà không tìm thầy nữa, đặt tên có phần qua loa, đặt là Triều Thiên.

Đến người con út, vẫn là con trai thì họ càng qua loa hơn, trực tiếp đặt tên là Triều Tam.

Thê Nam nghe mà cười suốt dọc đường, ngay cả tài xế phía trước cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Chú Cảnh thấy chú Ba cố tình không muốn uống trà thanh nhiệt, gọi chị Phương đang định đi pha trà lại, bưng bát trà thanh nhiệt đến trước mặt ông:

"Uống xong mới được ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!