Chương 19: Thê Nam, em muốn theo đuổi anh.

Hổ khẩu và các ngón tay của Triều Ngạn Ninh vẫn luôn dùng sức, ngay khi môi cậu sắp chạm lên môi Thê Nam, Thê Nam lạnh lùng mở miệng:

"Tiểu Ninh, nếu cậu còn tiếp tục nữa, thì đến làm anh em cũng không còn được đâu..."

Giọng Thê Nam trầm thấp, như một chiếc chùy đập vào tai Triều Ngạn Ninh, kèm theo âm vang từng đợt từng đợt.

"Triều Ngạn Ninh, buông ra."

Triều Ngạn Ninh lập tức tỉnh táo, không dám tiếp tục nữa, cả người căng cứng, sống mũi rời khỏi Thê Nam, tay cũng buông khỏi cằm anh.

Nhưng cậu vẫn không nỡ buông Thê Nam ra, hai tay vẫn ôm lấy eo Thê Nam, chỉ là không dám dùng sức nữa. Cậu nhắm mắt lại, cằm tựa vào hõm vai Thê Nam, cả khuôn mặt vùi trong vai anh, cổ họng phát ra vài tiếng nấc nghẹn, như một con thú nhỏ đang khóc, cũng như tiếng gọi cầu cứu yếu ớt trước khi ngạt thở.

Thê Nam nghe mà thấy khó chịu, cũng thấy xót, thở dài một tiếng.

Triều Ngạn Ninh từ từ buông tay khỏi người Thê Nam, đứng thẳng người, không tựa vào anh nữa. Cậu sợ nếu còn tiếp tục dựa vào, mình sẽ thật sự không kiềm chế được.

Cậu không dám nhìn Thê Nam, xoay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nhắc nhở: không được làm tổn thương anh Nam.

Nghĩ vậy, cậu bước ra khỏi phòng tắm trước.

Thê Nam lại rửa mặt thêm lần nữa rồi mới khóa vòi nước lại. Anh uống quá nhiều, bước đi vẫn còn loạng choạng, vừa ra khỏi phòng tắm là đi về phía cửa chính.

Triều Ngạn Ninh gọi với theo phía sau: "Anh, anh uống nhiều rồi, tối nay ngủ lại đây đi."

"Anh về căn hộ, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Thê Nam không quay đầu lại, hai chân như không còn nghe theo điều khiển, đoạn đường ngắn mà bước đi xiêu vẹo.

Triều Ngạn Ninh không thể để anh về một mình, nhanh chóng đuổi theo: "Vậy để em đưa anh về."

Cả hai người đều uống nhiều, không ai khá hơn ai, nên cũng chẳng ai chăm sóc được ai, cứ thế lảo đảo đi ra ngoài mưa lớn, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thê Nam vẫn còn chút lý trí, đi đến cửa thì dừng lại, xoay người nói: "Thôi, mai tỉnh rượu rồi đi."

"Được."

Triều Ngạn Ninh như khúc gỗ, Thê Nam dừng thì cậu cũng dừng, Thê Nam xoay người, cậu cũng xoay người, nhìn anh đi lên lầu.

Thê Nam quay lại căn phòng anh ngủ đêm qua, khóa cửa lại, vào phòng tắm tắm rửa rồi lên giường nằm ngủ.

Nửa đêm Thê Nam khát nước, định xuống lầu lấy nước uống, vừa mở cửa thì thấy đèn hành lang vẫn sáng.

Tối nay Đường Cát không về, cửa phòng Triều Ngạn Ninh cũng mở.

Thê Nam xuống lầu rót hai cốc nước, một cốc anh uống hết, một cốc mang đến phòng Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh ngồi dưới sàn nhà, một chân duỗi ra một chân co lại, đầu ngửa lên tựa vào mép giường. Cậu vẫn mặc bộ đồ ban ngày, chỉ là hàng cúc áo sơ mi đã bị giật mạnh, rơi mất ba chiếc, để lộ một khoảng ngực đầy vết sẹo lớn nhỏ, làn da có mồ hôi theo nhịp thở phập phồng, không biết là đang ngủ hay đang tỉnh.

Thê Nam đặt ly nước lên đầu giường của Triều Ngạn Ninh, dùng mũi chân khều nhẹ vào chân cậu: "Dậy uống miếng nước đi, đừng ngồi dưới đất nữa, muốn ngủ thì lên giường mà ngủ."

Triều Ngạn Ninh chợt ngẩng đầu dậy, vừa mở mắt ra vẫn chưa tỉnh hẳn, trong mắt trống rỗng, rất nhanh đã bị bóng dáng Thê Nam phía trên lấp đầy.

"Anh..."

"Ngủ sớm đi." Thê Nam định quay đi, Triều Ngạn Ninh chợt túm lấy cổ tay anh, không dùng lực, đầu ngón tay hờ hững giữ lấy, ngón út còn móc lấy ngón út của Thê Nam.

Thê Nam chỉ khẽ động tay là rút được ra, cánh tay của Triều Ngạn Ninh đập vào mép giường, rồi lại nghe thấy cậu thì thầm một tiếng khàn khàn: "Xin lỗi."

Hơi thở nghẹn trong ngực Thê Nam nghe đến tiếng "xin lỗi" ấy, bỗng chốc xẹp xuống không còn gì cả.

"Em ngủ mà không tắt đèn à?" Thê Nam hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!