Phòng Đường Cát ở ngay sát phòng Triều Ngạn Ninh, còn phòng tối nay Thê Nam ngủ thì cách xa một chút, bị phòng Đường Cát chắn giữa.
Thê Nam không có đồ để thay, Triều Ngạn Ninh mang cho anh hai bộ quần áo của mình, một bộ mặc ngủ, một bộ mặc thường ngày.
" Anh cứ mặc tạm của em trước đi, đều là đồ sạch."
"Ừ."
Triều Ngạn Ninh ngồi ở mép giường: "Lát nữa anh thay ra thì đưa em, em giặt rồi sấy khô giúp anh."
"Thôi khỏi," Thê Nam nói, "Máy giặt ở đâu? Lát nữa anh tự giặt là được."
"Ở dưới tầng một." Triều Ngạn Ninh vừa nói vừa chỉ, rồi lại nhắc đến chuyện ngày mai anh và Lý Lăng Hách đi làm thủ tục ly hôn: "Ngày mai em đưa anh tới cục dân chính, cuối cùng cũng được ly hôn với tên khốn ấy rồi, anh vui không?"
Triều Ngạn Ninh chắc chắn là vui rồi, cuối cùng Thê Nam cũng sắp ly hôn, cuối cùng cũng không còn là người của người khác nữa.
Dù chưa phải là người của cậu, nhưng cậu vẫn không kìm được sự phấn khích, vui đến mức đêm nay chắc chẳng ngủ nổi.
Thê Nam chỉ nói: "Ngày mai anh tự đi cục dân chính được, em ở nhà nghỉ ngơi đi."
Triều Ngạn Ninh đạp chân xuống đất, im lặng suy nghĩ, không gật cũng chẳng lắc đầu, cứ ngồi yên cho đến khi Thê Nam nói mệt muốn ngủ, cậu mới rời khỏi phòng Thê Nam, nhẹ nhàng khép cửa lại giúp anh.
Thê Nam tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ của Triều Ngạn Ninh.
Triều Ngạn Ninh cao lớn, vai rộng chân dài, tuy Thê Nam cũng cao 1m83, nhưng so ra vẫn thấp hơn cậu khá nhiều, quần áo mặc trên người anh rộng thùng thình.
Triều Ngạn Ninh đưa anh một bộ đồ ngủ thể thao, áo quần rộng rãi, áo mặc hơi rộng thì không sao, ống quần dài thì xắn lên hai nếp là được, dù sao cũng chỉ mặc khi nằm ngủ, rộng một chút lại thấy thoải mái. Chỉ là mùi hương phản phất trên quần áo khiến anh trằn trọc không yên.
Mưa rơi suốt cả đêm, đến sáng hôm sau vẫn chưa ngớt, sân đã đọng vài vũng nước.
Thê Nam vừa bước ra khỏi cửa, trong mũi đã toàn là mùi ẩm ướt của mưa. Anh không để Triều Ngạn Ninh tiễn mà tự mình gọi xe về nhà ba mẹ lấy chìa khóa. Lái xe trở về căn hộ, mang theo đầy đủ giấy tờ và đơn ly hôn.
Trước đó anh đã nói rõ với Lý Lăng Hách, hắn không có ý kiến gì về các điều khoản trong đơn. Hai người hẹn gặp nhau lúc chín giờ sáng tại cục dân chính, ký tên xong là có thể làm thủ tục ly hôn ngay.
Thê Nam đỗ xe trước cửa cục dân chính, bung ô bước nhanh vào trong, để chiếc ô ướt đẫm ở giá đặt ngoài cửa. Lý Lăng Hách đã đến từ trước, đang ngồi trên ghế trong sảnh.
Lúc đầu Thê Nam suýt không nhận ra hắn, Lý Lăng Hách ngồi đó bất động, vai rũ xuống, râu ria lởm chởm. Đến gần còn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nhưng đầu óc xem ra vẫn còn tỉnh táo.
Thê Nam ngồi xuống cạnh hắn, đưa bản đơn ly hôn chưa ký cùng cây bút: "Anh xem lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Lý Lăng Hách vừa nghe thấy giọng anh, ánh mắt lập tức rơi xuống tập giấy được đặt trước mặt, đờ người mất vài giây rồi mới đưa tay nhận lấy.
Trước khi ký, Lý Lăng Hách bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Thê Nam, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh trân trân không dời đi, hắn đã bao lâu rồi chưa được nhìn Thê Nam gần đến vậy.
"... Tiểu Nam, chúng ta thật sự..." Giọng Lý Lăng Hách khản đặc như nghẹn trong cổ họng, nghe méo mó đến kỳ lạ.
Tình cảm bao nhiêu năm đi đến bước đường hôm nay, nói không đau lòng là giả, nhưng ánh mắt Thê Nam vẫn rất kiên quyết, giọng nói cũng không chút do dự:
"Chúng ta cứ kéo dài như thế này chẳng có ý nghĩa gì. Anh biết rõ giới hạn cuối cùng của tôi là gì. Lúc anh chọn ngủ với người khác, thì cũng nên lường trước được ngày hôm nay rồi."
Không sai, Lý Lăng Hách đương nhiên biết rõ ranh giới cuối cùng của Thê Nam là gì.
Hai người có thể cãi nhau, có thể giận hờn, Thê Nam xưa nay không sợ mâu thuẫn hay rắc rối. Anh từng nói, hai người yêu nhau thì làm gì có chuyện không va vấp, có vấn đề thì cùng nhau giải quyết, bảy năm ngứa ngáy thì gãi một cái, chỉ cần cả hai còn muốn đi tiếp về phía trước, thì không có cái hố nào là không vượt qua được.
Nhưng điều duy nhất anh không thể tha thứ, là phản bội, là đâm dao sau lưng.
Và Lý Lăng Hách, dù biết rõ điều đó, vẫn lựa chọn bước qua ranh giới.
Mấy ngày qua, hắn không ngừng tìm lý do và cái cớ cho việc mình phản bội. Rằng Thê Nam thường xuyên không có ở nhà, rằng Thê Nam chẳng hề dịu dàng chu đáo, rằng Thê Nam nhiều lúc thậm chí còn không tinh ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!