Triều Ngạn Ninh ngủ một mạch đến sáng, sáng hôm sau đã gần như khoẻ lại. Thê Nam vẫn đang ngủ trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ của cậu.
Lúc Triều Ngạn Ninh tỉnh, Thê Nam vẫn chưa dậy. Anh quay mặt vào phía giường lớn, cánh tay đặt dưới đầu làm gối, hai chân duỗi sang một bên. Tư thế này nhìn đã thấy không hề thoải mái chút nào.
Triều Ngạn Ninh không có thời gian nghĩ vì sao Thê Nam lại ở trong phòng mình, cậu đi chân trần xuống giường, trực tiếp bế anh lên giường lớn.
Thê Nam mới chợp mắt được vào nửa đêm, lại uống không ít rượu nên ngủ rất say, bị Triều Ngạn Ninh ôm lên giường cũng chẳng hề hay biết.
Được nằm trên chiếc giường lớn êm ái, cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng. Thê Nam trở mình một cái, tìm được tư thế dễ chịu hơn rồi nằm nghiêng ngủ tiếp.
Cửa phòng ngủ của Triều Ngạn Ninh vẫn để mở, Đường Cát nghe thấy tiếng động nên bước vào.
Người nằm và người ngồi đã đổi chỗ. Tối qua là Triều Ngạn Ninh nằm trên giường, Thê Nam ngồi cạnh nhìn cậu. Giờ thì thành Thê Nam nằm trên giường, còn Triều Ngạn Ninh ngồi bên cạnh nhìn anh.
Vừa vào phòng, Triều Ngạn Ninh đã nhỏ giọng hỏi Đường Cát: "Sao lại để anh Nam ngủ trên ghế sofa?"
Đường Cát cũng vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng: "Tối qua em bảo anh Nam qua phòng bên cạnh ngủ, anh ấy nói ngồi thêm lát nữa. Sau đó em về phòng rồi ngủ quên mất."
Rèm cửa chỉ kéo một nửa, ngoài trời đã sáng hẳn, nắng không quá gắt, rọi thẳng lên tóc và mặt Thê Nam đang nằm ở đầu giường. Triều Ngạn Ninh bước tới kéo rèm lại, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đường Cát nhìn Triều Ngạn Ninh, rồi lại liếc chiếc giường lớn, nhỏ giọng gợi ý: "Anh Triều, anh không định... nằm thêm một lát à?"
Lời đề nghị ấy khiến mắt Triều Ngạn Ninh tối đi như ánh sáng trong phòng. Nhưng cậu không nhúc nhích, chỉ mím môi, cố nuốt lời mời gọi đầy cám dỗ ấy xuống, rồi quay người đi vào phòng tắm.
Triều Ngạn Ninh tắm nước lạnh xong bước ra, Thê Nam đã tỉnh dậy.
"Anh, anh tỉnh rồi à, ngủ thêm chút nữa đi."
Thê Nam đưa tay xoa mặt, đảo mắt nhìn quanh, vẫn chưa hiểu sao mình lại nằm trên giường. Anh vén chăn bước xuống, nhìn Triều Ngạn Ninh hỏi: "Em đỡ chưa?"
Triều Ngạn Ninh bước lên hai bước đối mặt với Thê Nam, gương mặt còn vương nước: "Em đỡ rồi, ngủ nhiều là khỏi thôi."
Nếu không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường của Triều Ngạn Ninh tối qua, Thê Nam thật khó tưởng tượng người đang đứng trước mặt anh lúc này cũng từng yếu ớt đến vậy.
Thê Nam vẫn chưa yên tâm, giơ tay đặt lên trán cậu kiểm tra, đúng là không còn nóng nữa.
"Thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra à?" Anh hỏi.
"Không cần đâu anh," Triều Ngạn Ninh không quá để tâm, "trước đây kiểm tra rồi."
"Trước đây là khi nào?"
"Đại khái là..." Triều Ngạn Ninh cũng không nhớ rõ, "em cũng không nhớ nữa, bác sĩ bảo bình thường chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được."
Triều Ngạn Ninh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, Thê Nam không biết đó có phải thói quen của cậu hay không, dây buộc áo thắt rất lỏng, phần ngực lộ ra một nửa.
Thê Nam bỗng nhớ lại cuộc gọi video hôm đó giữa hai người, Triều Ngạn Ninh bảo muốn cho anh xem hình xăm ở thắt lưng.
Thê Nam nghĩ, trước kia mỗi lần nhìn thấy hình xăm của anh, Triều Ngạn Ninh đều kêu gào muốn đi xăm, nhưng anh nói chưa đủ tuổi thì không được xăm. Bây giờ cuối cùng cũng xăm rồi, chỉ là không biết cậu đã xăm hình gì.
Nghĩ tới đây lại thấy hơi quá, Thê Nam muốn rửa mặt tỉnh táo một chút, bèn vòng qua Triều Ngạn Ninh đi về phía phòng tắm: "Anh vào nhà vệ sinh chút."
"Trong ngăn tủ có bàn chải mới," Triều Ngạn Ninh cũng đi theo, tựa vào khung cửa phòng tắm, "dao cạo râu thì dùng của em cũng được."
Thê Nam còn định đi vệ sinh, mà Triều Ngạn Ninh lại đứng chắn ở cửa không chịu đi, khoanh tay đứng đó nhìn anh.
Anh đẩy cậu ra ngoài rồi đóng cửa phòng tắm lại.
Triều Ngạn Ninh vẫn đứng ngoài cửa, đang định nói gì thì điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, là điện thoại của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!