Chương 15: Cậu không biết mình còn có thể nhịn được bao lâu nữa.

Triều Ngạn Ninh gối đầu trên chân anh rất lâu, hai người không nói gì, cả thời gian dường như cũng ngưng đọng lại.

Tiếng bước chân ngoài hành lang kéo Thê Nam trở về thực tại, anh cúi đầu nhìn Triều Ngạn Ninh vẫn đang gối trên đùi mình, trong đầu bỗng lóe lên một nguồn cảm hứng dồi dào.

Trước khi đến đây, trong lòng anh đã có sẵn một chủ đề là "thời gian", nhưng chỉ là một phác thảo mơ hồ.

Bình thường khi chụp ảnh, Thê Nam luôn có thói quen mỗi khi nghĩ ra một chủ đề, ngoài việc sắp xếp hành trình cụ thể, anh sẽ không chuẩn bị trước về cách chụp, mà luôn dựa vào bối cảnh thực tế tại thời điểm đó, cũng như trạng thái của bản thân, để quyết định sẽ chụp gì và chụp như thế nào.

Rất nhiều cảm hứng đều bùng lên từ trạng thái thoáng qua ấy, chứ không phải được vắt óc suy nghĩ trong đầu mà thành.

"Thời gian" là một từ quá đỗi mơ hồ nhưng chỉ một cái nhìn này thôi, hai chữ "thời gian" bỗng chốc trở nên cụ thể, chính là cái dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh đang nằm gối đầu lên đùi anh của Triều Ngạn Ninh.

Thời gian —mười một năm — đứa nhỏ nhà anh đã lớn rồi, lớn thành một người đàn ông trưởng thành mang theo cả sự kín đáo khó giấu.

Thê Nam không muốn làm người mẫu cho Triều Ngạn Ninh, điều anh muốn là chụp cậu.

Ngay bây giờ, không thể đợi thêm giây nào, anh muốn giữ lại khoảnh khắc của Triều Ngạn Ninh trong ống kính.

Thê Nam kéo Triều Ngạn Ninh dậy, xách chiếc máy ảnh bên cạnh rồi chuẩn bị đi luôn.

"Anh, anh muốn đưa em đi đâu vậy?"

"Đi chụp ảnh với anh."

Hai người đeo túi máy ảnh, nửa đêm rời khỏi khách sạn.

Thời gian, vô định, đắm chìm, rạn nứt, nhỏ bé, mênh mông...

Rất nhiều từ nhảy nhót trong đầu Thê Nam, như những con cá thiếu oxy mà không ngừng nhảy khỏi mặt nước, khiến cả người anh cũng trở nên hưng phấn.

Thê Nam nghĩ đến hai mảnh ghép nhân vật, trước đây anh đã chụp rất nhiều ảnh lúc nhỏ của Triều Ngạn Ninh, giờ anh muốn ghép ảnh Triều Ngạn Ninh hồi nhỏ với bây giờ lại với nhau. Bên trái là Triều Ngạn Ninh khi còn bé, bên phải là Triều Ngạn Ninh sau khi đã trưởng thành.

Anh rất muốn xem, giữa hai bức ảnh đó rốt cuộc có bao nhiêu khoảng trống thời gian, có bao nhiêu thứ là không thể lấp đầy.

Đã rất lâu rồi Thê Nam không có được cảm giác như thế này, anh chỉ muốn gom hết tất cả ánh sáng và bóng đổ tập trung lên gương mặt của Triều Ngạn Ninh.

Triều Ngạn Ninh thậm chí còn không thay quần áo, vẫn luôn phối hợp với Thê Nam, Thê Nam bảo cậu đứng thế nào thì cậu đứng thế ấy, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, bảo nhìn về phía xa thì cậu nhìn về phía xa.

Lấy bóng tối làm nền, ánh sáng chỉ là điểm tô, trong khung ngắm toàn là hình bóng của Triều Ngạn Ninh, trong ống kính của Thê Nam, thuỷ triều rút rồi lại dâng, dâng rồi lại rút.

Hai người cứ thế chụp suốt từ nửa đêm đến khi mặt trời mọc, Thê Nam giữ lại gương mặt của Triều Ngạn Ninh trong nền trời tím nhạt của buổi sớm mai.

Tươi mới, ấm áp, hướng về ánh mặt trời.

Thê Nam đứng bên lề đường đầy mùi sương sớm và đất ẩm, nhìn người trong máy ảnh đang dừng lại trong ánh ban mai, không hề thấy mệt, còn chào Triều Ngạn Ninh một câu đầy hăng hái:

"Tiểu Ninh, chào buổi sáng."

Triều Ngạn Ninh đứng cạnh Thê Nam, cũng nhìn vào màn hình máy ảnh. Nhưng thứ cậu ngắm không phải là chính mình trong ảnh, mà là ánh mắt của Thê Nam phía sau máy ảnh khi chụp cậu.

Cậu biết trong ánh mắt đó chứa đựng biết bao cảm xúc, ngoại trừ điều duy nhất cậu mong chờ, nhưng cậu vẫn dịu dàng đáp lại:

"Anh Nam, chào buổi sáng."

Sáng hôm đó, hai người về khách sạn ngủ được hơn hai tiếng, đến trưa trả phòng xong lại tiếp tục lên đường đến điểm tiếp theo.

Trên đường đi, Thê Nam vẫn tiếp tục chụp Triều Ngạn Ninh, dù giữa chừng xe còn chết máy một lần nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến sự hứng khởi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!