"Thằng nhóc này là hạt giống tốt để luyện đấm bốc đấy, ký hợp đồng này đi, nửa năm sau mày sẽ có được 20 vạn."
"Nó còn dám chạy nữa thì nhốt vào lồng chung với mấy con chó kia đi! Thứ lì lợm, bẩn thỉu, không cho nó nếm mùi đau đớn thì chẳng biết mình là ai đâu."
"Muốn ra ngoài hả? Muốn ra ngoài tìm anh Nam của mày đúng không? Được thôi, hai năm. Chỉ cần mày đánh đủ hai năm ở võ đài, hoặc đánh đủ 200 trận, thì mày có thể đi. Tao sẽ cho thêm mày 20 vạn nữa."
"Hahahahaha, cái thằng ngu đó lại tin thật, nó không soi gương xem bản thân có đủ bản lĩnh mà đánh nổi 200 trận không."
"Nhặt cái ví và tấm ảnh trong thùng rác lên trả lại cho nó đi. Muốn thuần phục một con chó hoang luôn muốn cắn người, đánh một trận xong thì phải quẳng cho nó miếng xương mà l**m mới được."
"Cái thằng trong ảnh đó đúng là đẹp trai thật đấy, không ngờ thằng đó lại là loại sống chết vì tình."
"Đại ca, không phải nó nói người trong ảnh là anh nó sao?"
"Đệt, bảo sao mày mãi không kiếm nổi người yêu, anh cái mẹ gì mà anh. Lúc nó xem tấm ảnh đó, hai con mắt suýt nữa thì lòi ra ngoài!"
Triều Ngạn Ninh ôm chặt chiếc ví vừa tìm lại được, rút tấm ảnh bên trong ra. Một góc ảnh dính chút rác ngả vàng, cậu cẩn thận dùng tay lau đi mấy vết bẩn trên đó.
Dạ dày đau quặn từng cơn, Triều Ngạn Ninh nghiêng đầu nôn ra, mi mắt nặng trĩu, rát bỏng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ, người trong ảnh cũng nhòe đi.
Cậu cố gắng chớp mắt mấy lần, giọt máu nơi khoé mắt nhỏ xuống, rơi trúng phần áo sơ mi trắng của Thê Nam trong ảnh.
Lúc này cậu mới nhìn rõ, vội vàng dùng tay lau vết máu trên ảnh, nhưng máu đã loang ra, lau cách nào cũng không sạch, vẫn còn in vệt đỏ.
Triều Ngạn Ninh nằm bẹp trên sàn nhà, từng tấc da thịt đều đang gào thét vì đau, đau đến mức khó thở, từng khớp xương kêu răng rắc, máu trong người như sắp trào ra.
Trong tay cậu vẫn siết chặt tấm ảnh, ôm chặt vào ngực.
Anh ơi, Tiểu Ninh đau quá...
Anh ơi, Tiểu Ninh nhớ anh...
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, nghe anh nói không?"
Giọng nói của Thê Nam lẫn trong tiếng sóng ngắt quãng, kéo Triều Ngạn Ninh thoát ra khỏi chuỗi ác mộng lặp đi lặp lại.
Cổ cậu gục xuống, cúi đầu nhìn lại mình, tay vẫn còn mang găng đấm bốc, cơ bắp hai tay căng cứng như sắp đứt, mồ hôi từ lông mày nhỏ vào mắt vừa rát vừa ngứa.
Thê Nam vẫn không nghe thấy tiếng bên kia điện thoại, anh nhìn cuộc gọi vẫn chưa ngắt: "Chắc tín hiệu không tốt, bọn anh đang trên quốc lộ 315, em nghe được không?"
Triều Ngạn Ninh tháo găng ra, ngồi phịch xuống sàn nhà, nhắm mắt lại th* d*c: "Anh ơi, giờ nghe được rồi. Đường Cát vẫn đang đi cùng anh đúng không?"
"Có, cậu ta bảo lần đầu đến chỗ này, dọc đường cứ phấn khích mãi." Thê Nam quay đầu nhìn Đường Cát ngồi ở hàng ghế sau vẫn còn đang giơ điện thoại quay phim.
"Em cũng chưa từng đến đó." Khóe miệng Triều Ngạn Ninh lúc đầu còn cứng ngắc, rồi vô thức cong lên, "Vài hôm nữa em tới tìm anh nhé."
Thê Nam tay cầm điện thoại, tay kia phủi vết đất dính trên quần lúc vừa xuống xe chụp ảnh: "Em đừng chạy lung tung, chẳng phải còn nhiều việc phải làm sao? Đợi bọn anh chụp xong sẽ về liền."
Tín hiệu không tốt, lúc điện thoại ngắt, câu cuối cùng Thê Nam nói Triều Ngạn Ninh vẫn chưa nghe rõ........
Vừa dứt cuộc gọi với Triều Ngạn Ninh, Thê Nam nhận được một loạt tin nhắn từ Lý Lăng Hách.
Luật sư Hạ đã gặp Lý Lăng Hách để nói chuyện, nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu ký đơn ly hôn.
Dạo gần đây những tin nhắn Lý Lăng Hách gửi đến đa phần đều nhằm vào Triều Ngạn Ninh.
Thê Nam mở ra lướt mắt nhìn qua, lần này cũng vậy.
"Lúc trước em chịu kết hôn với anh, chẳng qua là để đi tìm Triều Ngạn Ninh, đến cả hôn lễ cũng không muốn tổ chức với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!