Chương 12: Anh có muốn xem hình xăm của em không?

Nói Triều Ngạn Ninh được Thê Nam nuôi lớn cũng không sai, khi đó ba mẹ Triều Ngạn Ninh rất bận, ba cậu đi giao hàng cho siêu thị, mẹ thì làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo trong trung tâm thương mại, bận rộn từ sáng tới tối mịt mới có thể về nhà.

Thế nên phần lớn thời gian, Triều Ngạn Ninh đều ở nhà bà ngoại Thê Nam. Chỉ cần Thê Nam về đến nhà, cậu dính chặt lấy anh không chịu rời nửa bước.

Mẫu giáo thì ba mẹ vẫn còn đưa đón, nhưng lên tiểu học trường cậu lại nằm sát bên trường cấp hai của Thê Nam. Dù là mùa đông hay mùa hè, sau yên xe đạp của Thê Nam luôn có một thằng nhóc nhỏ xíu ngồi vắt vẻo. Anh đưa Triều Ngạn Ninh đến trường trước, rồi mới đi học.

Tan học, Triều Ngạn Ninh lại đeo cặp chạy sang trường trung học bên cạnh, vừa chơi bóng đá với đám học sinh cấp hai ngoài sân, vừa chờ Thê Nam. Thê Nam tan học sẽ ra sân tìm cậu, chở cậu về.

Từ khi Triều Ngạn Ninh còn là một thằng nhóc tè dầm, đến một thiếu niên 16 tuổi khí chất ngời ngời, bước đi cũng mang theo gió.

Thê Nam thật sự coi cậu là em trai, là em ruột.

Có một số chuyện Thê Nam thậm chí không dám nghĩ sâu, ví như như việc Triều Ngạn Ninh có suy nghĩ khác thường với anh, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?

Giữa họ từng đứt liên lạc nhiều năm như vậy, từng ấy năm không gặp, mãi đến sau khi Lý Lăng Hách ngoại tình thì Triều Ngạn Ninh mới bất ngờ quay về.

Hơn nữa, mỗi lần anh hỏi về quãng thời gian mấy năm qua của Triều Ngạn Ninh, cậu lại đánh trống lảng, hoặc là nói năng linh tinh, hoặc là cười hì hì qua loa cho xong chuyện.

Những vấn đề này càng nghĩ kỹ thì Thê Nam lại càng không dám đối diện với ánh mắt sâu nặng kia của Triều Ngạn Ninh.

Chiều nay Thê Nam nhốt mình trong văn phòng ở studio suốt mấy tiếng, đến khi có người nhắc anh mới sực nhớ mình còn phải họp với nhiếp ảnh gia đi cùng trong chuyến chụp ảnh vùng Tây Bắc sắp tới.

Chuyến này bọn họ sẽ bay đến đó trước, thuê xe tự lái ở địa phương, dự kiến kéo dài khoảng hai mươi mấy ngày.

Trời vừa tối, anh lại nhận được điện thoại của Đường Cát, hỏi anh có muốn hắn qua đón không.

Thê Nam nói địa chỉ một nhà hàng qua điện thoại, bảo hắn ta lát nữa đến thẳng đó.

Đường Cát hớn hở chạy tới nhà hàng, chỉ có hai người bọn họ, Thê Nam còn cố ý đặt một phòng riêng yên tĩnh. Anh để Đường Cát gọi món xong thì gọi thêm mấy chai rượu ngon.

Đường Cát vội vàng xua tay, nói hắn không uống rượu, vì anh Triều đã dặn rồi. Bảo hắn vừa làm trợ lý vừa làm tài xế cho Thê Nam, còn phải đề phòng Lý Lăng Hách tìm đến gây rắc rối, nên tuyệt đối không được đụng đến rượu kẻo lỡ việc.

"Ngày mai không có lịch trình, không phải làm gì cả." Thê Nam rót đầy một ly lớn cho Đường Cát, đặt trước mặt hắn: "Không uống tức là không nể mặt anh Nam."

Thê Nam không moi được gì từ miệng Triều Ngạn Ninh, nên muốn thử thăm dò từ chỗ Đường Cát.

Thê Nam nhiệt tình rót rượu, Đường Cát từ chối mãi không được, đành nhận lấy ly rượu.

Hai người vừa ăn vừa uống, ban đầu nói dăm ba câu chuyện gia đình, Thê Nam hỏi han tình hình nhà Đường Cát, biết hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải bươn chải ngoài xã hội, sau này mới gặp được chú Ba.

"Thế cậu theo Tiểu Ninh được bao lâu rồi?" Thê Nam thấy Đường Cát đã ngà ngà say, bắt đầu lái chuyện sang Triều Ngạn Ninh.

Đường Cát uống được nửa ly rượu, vừa nghe Thê Nam gọi "Tiểu Ninh" thì hơi ngẩn người. Bình thường hắn toàn gọi là "anh Triều", ngay cả ở nhà, chú Ba và chú Cảnh cũng gọi là "Ngạn Ninh", chú Ba tính tình nóng nảy, có lúc còn gọi thẳng "Triều Ngạn Ninh, thằng nhãi ranh".

Chỉ có Thê Nam gọi "Tiểu Ninh".

Đường Cát phản ứng lại, gãi gãi đầu, cười nói: "Hơn sáu năm rồi."

"Vậy cũng lâu thật đấy. Hai người quen nhau thế nào?"

"Hồi đầu em làm trợ lý cho nghệ sĩ bên công ty chú Ba, sau này anh Triều được đón về nhà mới bắt đầu đi theo ảnh."

Thê Nam thấy Đường Cát uống cạn ly, lại rót đầy cho hắn: "Thế trước khi Tiểu Ninh về nhà chú Ba, cậu ấy ở đâu?"

Đường Cát cầm ly rượu lên nhưng chưa uống, ngẩng đầu nhìn Thê Nam, rõ ràng anh cũng uống không ít rồi, vậy mà mặt mày vẫn tỉnh táo, không đỏ không say, ánh mắt còn rất sáng.

Đường Cát bình thường hay bô bô nhưng tâm tư lại không hề đơn giản, hắn biết rõ lần này Thê Nam mời ăn cơm là có mục đích, muốn moi chuyện từ miệng hắn. Hắn đặt ly rượu xuống, không uống nữa.

"Anh Nam, có một số chuyện anh hỏi em, em cũng khó mà nói được, anh Triều kiêng kỵ chuyện đó, không cho ai hỏi cũng không cho ai nhắc đến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!