Chương 10: Tình yêu kiểu này, tôi không dám nhận.

Anh đụng trúng mũi khiến Triều Ngạn Ninh chảy máu mũi, cũng coi như tạm thời dập được ánh mắt đó xuống. Nhưng ngọn lửa kia quá mãnh liệt, vẫn âm ỉ trong tiềm thức, nên vừa chợp mắt là lại trỗi dậy, trong mơ còn bị phóng đại, lan rộng, khiến anh chẳng cách nào né tránh.

Cảm giác ấy thật khó diễn tả, thân thiết ư? Dĩ nhiên là thân thiết.

Nhưng đôi mắt hồi nhỏ của Triều Ngạn Ninh không có lửa. Không như bây giờ, nóng bỏng đến rối lòng, khiến anh chẳng dám nghĩ nhiều. Bởi một khi nghĩ tới, câu nói mà Lý Lăng Hách từng lải nhải bên tai lại vang lên:

"Em coi Triều Ngạn Ninh là em trai ruột, nhưng cậu ta chưa chắc đã coi em là anh trai."

Mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay quá nhiều, dồn dập ập tới khiến Thê Nam chưa kịp tiêu hóa hết. Anh lắc đầu, muốn vứt bỏ mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu.

Trong điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lý Lăng Hách. Thê Nam tùy tiện mở một tin ra xem, thấy Lý Lăng Hách bảo đang ở bệnh viện, còn gửi cả ảnh chụp đang xử lý vết thương do bị Triều Ngạn Ninh đánh.

Thấy Thê Nam không trả lời, không nghe máy, tin nhắn cuối cùng Lý Lăng Hách gửi bảo là hắn ta đồng ý ký đơn ly hôn, muốn Thê Nam về nhà một chuyến, hắn đang chờ ở đó.

Cửa phòng ngủ chính vẫn chưa mở, Thê Nam đoán Triều Ngạn Ninh chưa tỉnh nên không làm phiền, rửa mặt xong thì cầm chìa khóa xe và đơn ly hôn ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, Thê Nam nhận được cuộc gọi của bà ngoại. Bà hỏi anh khi nào rảnh, lại hỏi Lý Lăng Hách dạo này có bận không, nói là đã lâu không gặp hắn ta, nếu cả hai rảnh thì cùng về nhà ăn bữa cơm.

Ngón tay Thê Nam khẽ siết lấy tờ đơn ly hôn trong tay. Chuyện anh muốn ly hôn rất đột ngột, ngoài Triều Ngạn Ninh ra anh còn chưa nói với ba mẹ và ông bà ngoại.

Dạo gần đây trong nhà vừa có một cặp ly hôn. Em trai anh, Phương Ngôn, năm đó vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Tang Dịch Minh, là hàng xóm lớn lên cùng nhau trong khu. Hai người đã cưới nhau được mười năm, gần đây bắt đầu rục rịch chuyện ly hôn, một người chạy một người đuổi, giằng co một thời gian, cuối cùng cũng làm xong thủ tục.

Anh là người ngoài nên nhìn rất rõ, hiện tại Tang Dịch Minh đang dốc sức theo đuổi lại em trai anh, hai người ấy cũng đang trong giai đoạn mập mờ dây dưa không rõ ràng. Anh biết, sớm muộn gì cũng tái hôn thôi.

Nhưng ông bà ngoại đã lớn tuổi, chỉ mong con cháu yên ổn sống qua ngày, ít sóng gió càng tốt. Thành ra lúc biết em trai anh ly hôn, hai cụ đã lo lắng sốt ruột một trận.

Bây giờ lại thêm chuyện giữa anh và Lý Lăng Hách, mà kết cục của họ hiện giờ vừa khó coi lại không thể đem ra nói, nếu bà ngoại mà biết, chắc chắn lại phải lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Thê Nam vẫn chưa định nói với người nhà chuyện anh muốn ly hôn với Lý Lăng Hách, chỉ nói là mấy hôm nữa sẽ về ăn cơm.

"Tiểu Nam, con cứ chạy ra ngoài chụp ngoại cảnh suốt, nhất định phải chú ý sức khỏe biết chưa, nhớ ăn uống đúng giờ." Bà ngoại vẫn không quên dặn dò.

"Con biết rồi bà ngoại, con ăn tốt ngủ ngon, bà cứ yên tâm."

Đầu dây bên kia, Phương Ngôn cũng chen vào một câu: "Anh ơi, nãy em mới thấy bài phỏng vấn của anh trên mạng đấy, ảnh giới thiệu đẹp trai hết hồn luôn."

Thê Nam cười: "Tất nhiên rồi, mấy hôm nữa anh rửa thêm vài tấm, treo chính giữa phòng khách nhà mình cho mọi người nhìn mỗi ngày."

Phương Ngôn cũng cười: "Anh rửa nhiều vào, em dán kín cả tường cho anh."

Thê Nam trêu: "Em coi chừng đấy, anh rửa cả ảnh của em với Tang Dịch Minh treo kín tường luôn bây giờ."

Cúp máy xong, nụ cười trong mắt Thê Nam dần tan, anh nhìn chằm chằm vào bức tường lạnh lẽo, thở một hơi thật dài, rồi bước vào thang máy.

Trở về nhà của anh với Lý Lăng Hách, trong phòng khách tối om, Thê Nam vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.

Thê Nam giơ tờ đơn ly hôn lên che mũi, bật đèn đã thấy Lý Lăng Hách đang ngủ lăn lóc trên ghế sofa, cổ họng phát ra âm thanh ù ù cực kỳ khó nghe, dưới sàn nhà và cả gầm bàn trà toàn là vỏ chai bia rỗng, lăn lóc khắp nơi, trong phòng ngoài mùi rượu còn lẫn cả mùi chua gắt của bãi nôn.

Thê Nam chịu hết nổi, mở hết cửa sổ ra rồi mới bước đến bên sofa, đá vào chân Lý Lăng Hách.

"Dậy đi, tỉnh lại nhanh."

Lý Lăng Hách trở mình, ánh đèn trên đầu chói quá, hắn giơ tay che mắt, miệng phả ra mùi rượu nồng, vung tay tỏ ra khó chịu: "Lương Nhiễm, tôi bảo cậu đi rồi còn theo tôi làm gì, đều tại cậu cả, nếu không phải tại cậu thì Thê Nam đã không đòi ly hôn với tôi rồi."

Thê Nam cạn lời, đến giờ mà Lý Lăng Hách vẫn còn đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác, anh lập tức nâng cao giọng: "Là tôi, Thê Nam đây, dậy đi, ký vào đơn ly hôn."

Lý Lăng Hách nghe ra giọng anh, lập tức mở mắt, nheo mắt nhìn kỹ xác nhận đúng là Thê Nam, hắn chống tay muốn ngồi dậy, nhưng uống quá nhiều rượu, lại mềm oặt như bùn ngã trở lại sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!