Chương 1: "Cắn một miếng đã dậy sóng, ngửi một hơi đã thơm"

"Đêm mưa lớn thế này, đúng là ngày tốt để bắt quả tang người ta ngoại tình mà..."

Thê Nam cởi chiếc áo khoác ướt sũng vì mưa, giũ giũ mấy cái, tiện tay ném luôn vào giỏ đồ bẩn bên cạnh. Vừa bước vào cửa đã buông một câu với Lý Lăng Hách.

Lý Lăng Hách nghe vậy, lưng lập tức cứng đờ. Vốn định bước tới ôm Thê Nam, nhưng hai chân bỗng cứng đờ không nhúc nhích nổi. Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như không nghe rõ, hỏi lại: "Trễ thế này rồi, em đi đâu về vậy?"

"Đi bắt gian giúp Lâm Mộc, mẹ kiếp." Thê Nam buông câu chửi thề, "Bạn trai cậu ta ngoại tình, cậu ta xách cả dao phay định đi xử người ta, em phải giật lấy con dao, sợ cậu ta làm liều nên cứ phải kè kè theo sau. Kết quả là lao vào đánh nhau với thằng bạn trai cậu ta và tiểu tam, còn bị đưa vào đồn công an. Giải quyết mãi mới xong, mặt em còn đang đau đây này."

Lý Lăng Hách nghe xong thở phào nhẹ nhõm, bước lên đứng trước mặt Thê Nam, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, xoay qua xoay lại xem xét: "Để anh xem nào, bị thương chỗ nào vậy?"

"Xì..." Vết thương của Thê Nam nằm khuất dưới cằm, nhìn chính diện thì không thấy. Anh hất tay Lý Lăng Hách đang giữ cằm mình ra, cau mày nói: "Đừng có bóp cằm em, càng bóp càng đau."

Hai người đứng sát nhau, Thê Nam ngửi thấy trên người Lý Lăng Hách nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa nồng tới mức át cả mùi cồn. Anh nhíu mày, ghé sát mũi lên vai hắn ngửi kỹ một lần nữa, ánh mắt đen láy hiện rõ vẻ khó chịu:

"Anh uống bao nhiêu rượu thế? Người toàn mùi rượu với nước hoa. Không phải nói đi công tác à?"

"Có mùi nước hoa à?" Lý Lăng Hách kéo cổ áo lên dí vào mũi ngửi, rồi thuận miệng giải thích: "Chuyến công tác bị hủy rồi, có một buổi tiệc xã giao, bàn tiệc đủ loại người, nên bị ám đầy mùi linh tinh."

Lý Lăng Hách muốn ôm Thê Nam, nhưng Thê Nam chê trên người hắn nồng nặc mùi rượu, đá một cú vào chân hắn, bảo hắn mau đi tắm.

Thê Nam quay về phòng ngủ, ngồi xuống ghế sofa rồi gọi điện cho Lâm Mộc lần nữa.

Lâm Mộc bắt máy rất nhanh, nghe giọng có vẻ vẫn đang khóc. Thê Nam hỏi trước:

"Đỡ chút nào chưa? Đừng khóc nữa, một thằng đàn ông cắm sừng thì đá đi là xong, khóc cái gì chứ."

"Anh Nam, em không sao." Lâm Mộc vừa nức nở vừa nói, "Đúng là không đáng khóc, đêm nay lẽ ra em nên cầm dao đâm chết hai thằng khốn đó mới phải."

Thê Nam nghe mà trán giật liên hồi, hận không thể tát cho cậu ta mấy cái qua điện thoại:

"Anh nói cả đêm rồi mà cậu vẫn chưa hiểu à? Có đáng vì loại đàn ông cặn bã đó mà hủy cả đời mình không? Không đáng chút nà."

"Anh Nam, bọn em ở bên nhau hơn ba năm rồi..." Lâm Mộc nói, giọng vẫn nghẹn ngào và đầy uất ức.

Thê Nam tức đến nghiến răng: "Ba năm thì sao, coi như nuôi chó đi. Cậu mới có 25 tuổi, sợ cái quái gì?"

Lâm Mộc im lặng hai giây, cuối cùng thở dài:

"Anh Nam, em thật sự rất ngưỡng mộ anh với anh Lăng Hách, hai người kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà tình cảm vẫn tốt như thế."

Thê Nam liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, không đáp lại lời này, chỉ an ủi Lâm Mộc vài câu nữa rồi cúp máy.

Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà của Lý Lăng Hách sáng lên. Máy để chế độ im lặng nên không phát ra âm thanh gì. Thê Nam liếc nhìn một cái, tên hiển thị là "Tiểu Ngô".

Cuộc gọi không có ai nghe nên tự động ngắt. Một lát sau màn hình lại sáng, vẫn là "Tiểu Ngô".

Lúc màn hình sáng đến lần thứ ba, vẫn hiện là Tiểu Ngô, Thê Nam trực tiếp cầm lên nghe máy.

Không đợi Thê Nam lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng chàng trai ngọt đến mức như pha cả kí đường hóa học: "Anh Lăng Hách~ anh về nhà chưa đó? Ngủ chưa ạ~?"

Thê Nam vừa nghe thấy mấy câu đó, cả người nổi hết cả da gà. Anh chưa từng biết thì ra đàn ông cũng có thể nói chuyện ngọt đến mức gây rợn như vậy, như thể ngâm trong hũ đường rẻ tiền suốt nửa năm, từ trong ra ngoài đều tanh ngấy đến phát rợn.

"Anh ta đang tắm." Thê Nam cau mày, dùng ngón cái ấn ấn giữa chân mày, "Cậu là ai?"

Đối phương không ngờ người nghe máy không phải Lý Lăng Hách, im bặt cả chục giây, mãi mới lên tiếng lại, chất đường trong giọng đã giảm một nửa, thay vào đó là vẻ hoang mang và run rẩy: "Là... là anh dâu ạ?"

"Có chuyện gì thì nói." Thê Nam nhướng mày, giọng đã hơi mất kiên nhẫn.

"Anh dâu, em không có gì, thật đấy. Chỉ là hôm nay anh Lăng Hách uống hơi nhiều, em gọi hỏi xem anh ấy về nhà chưa." Thiếu niên bên kia cười khan hai tiếng, giọng nói hơi gượng gạo: "Anh dâu ở nhà là tốt rồi, vậy... vậy bọn em yên tâm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!