Chương 8: Phản ứng tự nhiên

Hoàng hôn buông dần về phía Tây, ánh mặt trời buổi chiều tà vàng óng nhuộm khắp mặt đất. Cơn gió chiều thoảng qua, trong rừng tre vọng lại những tiếng lá xào xạc va vào nhau.

Người đứng phía trên che khuất ánh nắng chiều, toàn thân phủ một vầng ánh sáng dịu nhẹ. Những ngón tay của cô ấy ấm áp, động tác nhẹ nhàng, cả người toát lên một vẻ điềm nhiên, thư thái.

Diệp Tích Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế chống nửa người, không động đậy tựa như bị hóa đá. Cô đờ đẫn nhìn Giang Tự, trong khoảnh khắc đó dường như cứng đờ, đầu óc trống rỗng vài giây như thể bị xóa sạch hết ký ức, không biết phải phản ứng thế nào, cũng không biết nên trả lời ra sao.

Một lát sau, Giang Tự buông tay.

Vị trí vừa được chà xát đã đỏ ửng lên, vừa rồi cô dùng lực quá mạnh.

"Hết rồi.

"Giang Tự nói, giọng điệu bình thản như thể vừa làm một việc hết sức bình thường, không đáng để lưu tâm. Diệp Tích Ngôn lúc này mới thu lại những suy nghĩ mông lung của mình, trở về trạng thái bình thường. Có lẽ do thời tiết quá khô, Diệp Tích Ngôn cảm thấy trong ngực như có luồng khí nóng bất chợt dâng lên. Cô chậm rãi ngẩng đầu, làm dài thêm đường nét thanh thoát của chiếc cổ rồi hỏi nhỏ:"Còn chỗ nào nữa không?"

Giang Tự đáp: "Chỉ có chỗ này thôi.

"Vết bẩn dưới cằm là do tay của Diệp Tích Ngôn chạm vào khi cô lau mặt, chỉ là một vệt nhỏ. Cô không thể nhìn thấy mặt mình nên không rõ đã sạch hay chưa, theo phản xạ lại định đưa tay lên chạm vào cằm. Giang Tự cản tay cô lại,"Đừng chạm lung tung, tay em dính dầu kìa.

"Lúc này cô mới sực tỉnh, nhận ra mình đang bẩn quá trời. Toàn thân dính đầy vết dầu nhớt từ việc nằm dưới gầm xe vặn cờ lê và thay ốc vít. Sau đó cô quay mặt đi, không màng mấy chuyện hình tượng mà lấy tay áo thun lau đại vài vệt. Giang Tự đưa cho cô một tờ giấy,"Dùng cái này đi."

Diệp Tích Ngôn định nhận lấy nhưng nghĩ đến đôi tay đang lấm lem của mình nên từ chối.

"Không cần đâu, lát nữa tôi lên rửa là được rồi.

"Giang Tự không để ý lời của cô mà nhét tờ giấy vào trong tay cô. Diệp Tích Ngôn cũng không đùn đẩy nữa, lấy nó lau qua mồ hôi ở trán rồi đến cổ và mặt. Nhiệt độ quá cao, ở ngoài lâu khiến áo cô ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da."Cảm ơn chị.

"Cô nói. Giang Tự không đáp lại. Sau đó hai người không nói thêm gì nữa. Diệp Tích Ngôn quay trở lại gầm xe, người giúp đưa dụng cụ lúc này đã là Giang Tự. Sự phối hợp giữa hai người khá ăn ý. Vừa làm việc, họ vừa trò chuyện về những điều vụn vặt. Sự cố ý xa cách và lạnh lùng trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự hòa nhã và bình thản. Lũ trẻ người Miêu vẫn đang ngồi chồm hổm quanh chiếc xe, thích thú ngắm nhìn. Đứa nào đứa nấy đều mở to mắt chăm chú theo dõi. Lúc đang siết chặt con ốc cuối cùng, Diệp Tích Ngôn hỏi một cách lơ đãng:"Chiều nay mọi người đã đi đâu rồi?"

Giang Tự đáp: "Đi dạo vườn trà và rừng thông."

Gần bản làng có khá nhiều địa điểm vừa để ngắm cảnh vừa để phát triển kinh tế địa phương, trong đó vườn trà và rừng thông là hai địa điểm nổi bật. Vườn trà là trụ cột kinh tế chính của khu vực, văn hóa trà của núi Đại Linh có bề dày truyền thống sâu sắc.

Nghề trồng, hái và chế biến trà được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Còn rừng thông là một dự án mới phát triển gần đây, mùa hè là thời điểm lý tưởng để khai thác nhựa thông. Nơi đây đã tạo ra một chuyến tham quan kết hợp với sản xuất.

Chiều nay mọi người chủ yếu đi khảo sát thực địa, tìm hiểu chi tiết để lên kế hoạch cụ thể phù hợp với địa hình.

Diệp Tích Ngôn không tham gia cùng đoàn, không biết mọi thứ trông ra sao nên bèn hỏi thêm: "Mọi người có uống trà không?"

"Có uống rồi," Giang Tự trả lời ngắn gọn, "Uống trà xuân năm nay."

"Ở đây có bán không?"

"Có thể mua ở trên thị trấn."

Diệp Tích Ngôn vốn không thích uống trà nhưng khi nghe đến trà xuân thì vẫn thấy có chút động lòng.

Trà xuân là loại tốt nhất, vị ngọt mát. Ba cô rất thích loại trà này, mỗi năm đều nhờ người mua giúp một lô trà xuân hảo hạng từ trong nước mang qua. Lần này đến núi Đại Linh cũng có thể tiện tay mua vài gói mang về.

Cô chui ra khỏi gầm xe, thu dọn hết dụng cụ sửa chữa vào trong hộp.

Một cậu bé tên Thạch Tam chạy đi, chẳng bao lâu sau mang về một bát nước lạnh.

Mấy đứa trẻ khác cũng bắt chước theo, vội vàng chạy vào nhà sàn thi nhau mang nước ra rửa tay. Đám trẻ này đều rất hiểu chuyện, chỉ mới một buổi chiều mà đã thân thiết với Diệp Tích Ngôn, xem cô như người bạn lớn của mình.

Diệp Tích Ngôn muốn uống nước nhưng tay bẩn nên không thể cầm bát. Cô đành ngồi xuống nhấp hai ngụm nước, nhờ Thạch Tam cầm bát giúp.

Giang Tự đứng bên cạnh quan sát, thấy Thạch Tam đổ nước hơi vội làm nước bắn lên áo Diệp Tích Ngôn. Cô do dự một lát rồi tiến lên cầm lấy bát nước, nhẹ nhàng nói với Thạch Tam: "Để chị làm cho."

Sau đó Giang Tự kéo Diệp Tích Ngôn đứng lên, "Đứng lên uống đi, ngồi như vậy không mệt à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!