Chương 50: Đêm nay em ngủ lại đây được không?

Trong đoàn bỗng xảy ra chuyện ba người bị thương, đây không phải là một tai nạn nhỏ. Thiệu Vân Phong vì thế mà bồn chồn lo lắng đến mức gần như muốn nhảy dựng lên, chỉ sợ lại có thêm sự cố xảy ra.

Chuyện này bắt buộc phải báo cáo, không thể giấu giếm. Không ai có thể chịu trách nhiệm nếu cố tình che đậy. Việc này cần được đoàn, ban tổ chức và nhà trường cùng nhau xử lý. Nếu cần thiết vẫn phải thông báo với gia đình của Tiểu Trần.

Dù sao lúc lên đường cùng đoàn, cô ấy vẫn hoàn toàn khỏe mạnh nhưng bây giờ lại bị thương đến mức phải khâu vết thương, đội ngũ không thể qua loa được.

Tuy nhiên Tiểu Trần đã ngăn lại, không cho thông báo với gia đình vì sợ ba mẹ sẽ lo lắng. Cô gái nhỏ thật thà, tốt bụng không chỉ không kêu đau mà còn ngược lại an ủi mọi người. Cô cũng động viên hiệu trưởng Lưu và thầy Hồ đừng quá áy náy.

Trước bữa tối, Giang Tự lại xuống phòng của Tiểu Trần một lần nữa để mang thuốc cho cô. Với tinh thần đồng đội, Diệp Tích Ngôn cũng xuống thăm mang theo một túi lớn đầy đồ ăn vặt và trái cây.

Trong phòng của Tiểu Trần, La Như Kỳ, chị Hạ và một số người khác đều có mặt, thậm chí cả Trần Giang Triều cũng đến. Ai nấy đều quan tâm đến đồng đội của mình, tạo nên không khí thân tình, hòa thuận.

Chị Hạ đặc biệt chu đáo mang hai chiếc gối cao để Tiểu Trần có thể nằm sấp ngủ tối nay, tránh làm đau vết thương. Cô ấy cũng quan tâm đến cả Từ Sương và Cung Nghê

- hai cô gái bị thương nhẹ khi mua thuốc mỡ và đồ ăn cho họ.

Tiểu Trần mặt trắng bệch trông chẳng có chút máu nhưng cô cố gắng gượng tinh thần để trò chuyện một lúc với mọi người.

Sau cùng cô khẽ hỏi Giang Tự:

"Giáo sư Giang, vai em sau này có để lại sẹo không?"

Giang Tự không khẳng định chắc chắn mà chỉ nhẹ nhàng đáp:

"Đợi khi vết thương đóng vảy mới biết được. Thời gian này cần chú ý kiêng, đừng vận động mạnh ở vùng cánh tay và lưng, cố gắng cẩn thận. Mấy ngày tới bác sĩ La sẽ giúp em thay băng. Nếu cần hỗ trợ có thể tìm tôi."

Với vết thương dài hơn năm centimet lại do bị va đập, việc lành lặn hay không còn phụ thuộc vào thể trạng từng người. Giang Tự luôn thẳng thắn, nói gì cũng cân nhắc kỹ lưỡng.

Tiểu Trần không vì thế mà thất vọng, cô chỉ nói: "Em muốn mặc váy và áo hở lưng, nếu có sẹo thì không đẹp lắm."

"Để lại sẹo thì vẫn có thể điều trị được mà," La Như Kỳ an ủi, giọng đầy sự khích lệ. "Hơn nữa, có hay không có sẹo cũng không ảnh hưởng, cứ mặc những gì cô thích. Tiểu Trần, cô cao ráo lại xinh đẹp như vậy đi đâu cũng sẽ thu hút ánh nhìn.

"Những người khác liền đồng tình. Hà Anh Chính còn đùa:"Tiểu Trần là mỹ nhân đẳng cấp nhất!"

Tiểu Trần cười ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ, rõ ràng là được khen đến mức bối rối.

Ngoài những lời an ủi và thuốc thang từ đồng đội, để tiện chăm sóc, La Như Kỳ đã dọn sang ở chung với Tiểu Trần. Buổi tối, hiệu trưởng Lưu còn tự tay nấu một nồi canh gà lớn mang đến. Một phần dành cho ba cô gái bị thương, phần còn lại chia cho đội xe.

Thiệu Vân Phong đã làm đơn xin phụ cấp riêng cho ba cô gái. Tuy số tiền không đáng là bao, chưa bằng nửa tháng lương nhưng phần nào cũng là sự hỗ trợ. Ban tổ chức rất thực tế, việc bồi thường cũng không gây khó dễ, ai chịu trách nhiệm gì thì làm đúng phần đó.

Thậm chí một nhân viên kế hoạch còn chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình.

Sự minh bạch và tận tâm này khiến cả đoàn rất hài lòng, bầu không khí cũng dễ chịu hơn.

Tối muộn, Thi Nhu từ trường học đến thăm Tiểu Trần. Cô mang theo quà và hỏi thăm ân cần. Vì đã quen biết nhau một thời gian, hai người cũng từng trao đổi liên lạc cá nhân và tương tác trên mạng xã hội nên mối quan hệ khá thân thiện.

Sự xuất hiện của Thi Nhu khiến đoàn xe thêm phần sôi động. Cả khách sạn hôm nay dường như nhộn nhịp hơn hẳn.

Diệp Tích Ngôn ở dưới lầu khoảng nửa tiếng, thấy mọi việc đã ổn liền đi tìm Herbert để bàn chuyện riêng.

Herbert đang ở trong phòng của mình cùng với Chu Diên và hai người khác. Họ đang thảo luận gì đó.

Khi cô bước vào, cả bốn người đều ngừng nói. Rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện trước đó hẳn liên quan đến cô, mười phần chắc chắn là về sự việc buổi chiều.

Diệp Tích Ngôn đẩy cửa bước vào, giả vờ như không biết gì. Cô cũng không để ý đến sắc mặt không tốt của Chu Diên mà vẫn giữ thái độ bình thản như không. Cô gọi Herbert ra ngoài để nói chuyện riêng, đề cập đến hai trận đua sau sự kiện này.

Cô quyết định không tham gia giải đấu giao hữu trong nước mà muốn đi thẳng đến Yokohama, Nhật Bản. Dù sao giải giao hữu chỉ mang tính hình thức, ai tham gia cũng không khác biệt.

"Đến lúc đó tôi muốn về Nam Thành vài ngày trước khi lên đường. Cậu có thể thay tôi không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!