Chương 5: Ngủ với giáo sư Giang, hai người ngủ chung một giường

Giọng nói quen thuộc khiến Diệp Tích Ngôn ngay lập tức nhận ra người đối diện là ai mà không cần nhìn. Cô nhất thời chậm một nhịp, hơi bối rối nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy Giang Tự, hạ thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Giang?"

Khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Đây là thời điểm sắp đi ngủ, Giang Tự tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, không biết là từ sữa tắm hay thứ gì khác nhưng hương thơm ấy rất dễ chịu.

Cô ấy đang mặc một chiếc áo thun không tay, chất liệu mỏng nhẹ, chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại bên dưới lớp vải.

Diệp Tích Ngôn thật biết cách chọn đúng chỗ, một tay ôm trọn lấy vòng eo của Giang Tự, không lệch đi đâu được.

Dù nhận ra người trước mặt, Giang Tự vẫn không trả lời.

Diệp Tích Ngôn vẫn còn mải mê suy nghĩ, lại hỏi tiếp: "Sắp đến nửa đêm rồi, chị định đi ra ngoài sao?"

Giang Tự chậm rãi đáp: "Không có."

"Có việc gì à?

"Cô tiếp tục hỏi tới cùng. Giang Tự đẩy cô ra:"Đi gọi điện thoại."

Vì trời đã quá khuya, La Như Kỳ đã ngủ nên cô chỉ có thể tìm một góc yên tĩnh để không làm phiền người khác.

Trời đêm không sao không trăng, bầu trời đục ngầu như mực. Hành lang tối om, chỉ có một chiếc đèn đường gỉ sét ở phía xa tỏa ra ánh sáng yếu ớt, không đủ để soi sáng không gian xung quanh, lẻ loi đứng đó, dường như sắp bị bóng đêm nuốt chửng.

Diệp Tích Ngôn không thể nhìn rõ khuôn mặt Giang Tự, không biết cô ấy có khó chịu hay không. Cô chỉ cảm nhận được một sự xa cách mơ hồ, lờ mờ nhận ra hành động của mình vừa rồi có chút vượt quá giới hạn. Cô cảm thấy không thoải mái, lùi lại nửa bước.

Giang Tự ngửi thấy mùi khói thuốc trên người cô, đoán được cô đã ra ngoài làm gì nhưng không hỏi gì thêm.

Diệp Tích Ngôn nói khẽ: "Cầu thang không có ai đâu, rẽ vào đó là được."

"Tôi biết rồi

"- Giang Tự đáp. Cô lẩm bẩm thêm:"Nhớ mở đèn nhé."

Giang Tự rời đi.

Cô ấy đúng là có việc quan trọng, nếu không sẽ không ra ngoài để gọi điện như thế này.

Khu vực này đón gió từ ba phía, gió đêm mang theo chút oi bức thổi thẳng vào đây.

Diệp Tích Ngôn định nói gì đó nhưng lại thôi, lời đã đến bên miệng rồi nhưng lại không thốt ra được. Cô nắm chặt ngón tay, chậm rãi cảm nhận sự mềm mại từ khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn vương lại nơi lòng bàn tay.

Một lát sau, ánh sáng vàng nhạt từ cầu thang hắt ra, soi rõ những hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Diệp Tích Ngôn quay đầu nhìn, không thấy Giang Tự, chỉ có thể thấy bóng dáng mảnh mai của cô ấy đổ dài trên sàn. Cô đứng yên đó một lúc, sau đó chậm rãi bước về phía phòng mình nhưng vẫn chưa vào ngay.

Mãi lâu sau, ánh đèn ở cầu thang lại tắt.

Lúc này, Diệp Tích Ngôn mới xoay tay nắm cửa, đi vào trước.

Trong phòng, La Như Kỳ đang ngủ say, hơi thở đều đặn, nằm dang tay dang chân trên giường.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, cởi giày, nằm lên giường, kéo chăn đến ngang ngực rồi nhắm mắt.

Không lâu sau, Giang Tự cũng trở về.

Có vài tiếng động nhỏ vang lên rồi căn phòng dần yên tĩnh trở lại.

Diệp Tích Ngôn trở mình, quay mặt về phía bức tường xám trắng.

Ngày cuối cùng thường là bận rộn nhất, có rất nhiều việc còn dang dở cần phải hoàn thành, thêm vào đó là công tác chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!