Nhiệt độ cao kéo dài suốt cả ngày từ sáng sớm cho đến đêm khuya rồi kéo sang cả sáng hôm sau, không khí nóng bức chẳng hề giảm đi. Dù mở điều hòa nhưng cảm giác oi ả vẫn không biến mất.
Giang Tự hiếm khi ngủ không ngon nhưng tối qua cô lại không tài nào yên giấc. Đến nửa đêm, cô như bị ác mộng đeo bám, cảm giác cơ thể lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi chẳng mấy chốc lại như bị nước dội qua. Những hình ảnh trong giấc mơ liên tục thay đổi giữa hai khung cảnh mờ ảo.
Một gương mặt không rõ đường nét cúi xuống nơi xương quai xanh của cô áp chặt không chịu rời. Một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt cơ thể. Cả hai người thở dốc, hơi thở kéo dài như thể vừa trải qua một trận kịch liệt.
Cảm giác chân thực đến mức khiến người ta ngột ngạt như thể mọi chuyện đang tái diễn lần nữa.
Giang Tự tỉnh dậy, mở mắt mới nhận ra rằng cơ thể cô đang bị chăn bông quấn chặt ép xuống lồng ng. ực. Điều hòa trong phòng cũng ngừng hoạt động từ lúc nào khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Ngoài trời đã sáng, đồng hồ chỉ hơn tám giờ.
Cô đẩy chăn ra ngồi dậy, hai chân dài thẳng xuống sàn nhà. Ở trong phòng quá nóng, toàn thân cô ướt sũng mồ hôi, áo dính chặt vào lưng, vài lọn tóc cũng bết trên cổ tạo cảm giác vô cùng khó chịu.
Giấc ngủ kéo dài và quá sâu khiến cô ngồi một lúc mà nhịp tim vẫn chưa ổn định. Phải đến khi tắm rửa, thay đồ sạch sẽ, chỉnh trang lại từ đầu đến chân thì cô mới thấy thoải mái hơn.
Dưới lầu, Diệp Tích Ngôn đã thức dậy từ rất sớm.
Cô đi một vòng dưới sảnh nhưng không thấy Giang Tự đâu đành quay trở lại phòng. Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, Giang Tự vừa tắm xong bước ra ngoài.
Diệp Tích Ngôn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, tiện thể mang cả phần của mình lên. Hôm nay là bánh mỏng cuốn với trứng gà, kèm theo hai ly sữa đậu phộng và một phần nước sốt chấm ngọt cay.
Tại tầng bốn, Tề Tam và Hà Anh Chính vẫn đang nhàn rỗi. Hai người này chưa chịu xuống ăn sáng mà còn mải nghịch ngợm gì đó trong phòng.
Thấy Diệp Tích Ngôn đi qua, Hà Anh Chính vẫy tay gọi:
"Này, cho một quả trứng đi!"
Diệp Tích Ngôn không ngần ngại nhường ngay một quả cho anh.
Chờ thêm một lúc, cả bốn người cùng nhau xuống lầu.
Buổi sáng, cả đội đua xe được phân công nhiệm vụ.
Diệp Tích Ngôn không được ghép nhóm với Giang Tự mà được giao đi cùng Thiệu Vân Phong đến một vùng nông thôn để khảo sát. Trong khi đó, Giang Tự phải đến trường học cùng chị Hạ và vài người khác để tiếp tục phỏng vấn.
Mặc dù không hài lòng với sự sắp xếp này nhưng Diệp Tích Ngôn không thể làm gì hơn. Nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng không thể vắng mặt.
Chuyến đi của nhóm Thiệu Vân Phong và Diệp Tích Ngôn là đến thăm các học sinh nghèo được nhận tài trợ.
Theo báo cáo, trấn Đại Nhạn có 35 học sinh thuộc diện khó khăn. Trên giấy tờ, tất cả đều đáp ứng tiêu chuẩn nhận hỗ trợ nhưng thực tế khảo sát cần phân loại rõ hơn. Có những gia đình chỉ khó khăn ở mức độ trung bình nhưng cũng có những nhà quá nghèo, thậm chí không đủ ăn.
Trước khi đi, Thiệu Vân Phong phổ biến:
"Khi đến nhà học sinh đừng tỏ thái độ bề trên, phải hòa nhã. Tuyệt đối không nhắc đến từ 'nghèo,' trên danh nghĩa, chúng ta chỉ ghé thăm và mang quà tặng cho các em."
Anh cũng hướng dẫn nhóm cách đánh giá tình hình như xem xét kích cỡ, tình trạng nhà cửa và số lượng, loại thiết bị gia dụng.
Thực tế đã chứng minh lời dặn của Thiệu Vân Phong rất đúng. Trong số 35 gia đình chỉ có một trường hợp phóng đại hoàn cảnh, còn lại đều hoàn toàn phù hợp.
Chuyến khảo sát kéo dài cả ngày.
Nhóm Diệp Tích Ngôn rời đi từ sáng sớm và đến chiều muộn vẫn chưa xong. Mọi người ăn trưa ngay trên xe chỉ với bánh mì và nước lọc. Việc di chuyển liên tục khiến ai nấy đều mệt mỏi.
Diệp Tích Ngôn không phải là thành viên nhóm thẩm định nên nhiệm vụ của cô đơn giản hơn, chỉ cần lái xe và tranh thủ nhắn tin cho Giang Tự.
Nhưng "Đại bác sĩ
"lại chẳng hề hồi âm, dù Diệp Tích Ngôn nhắn hết lần này đến lần khác với tần suất ngày càng đều đặn. Mãi đến chiều, cuối cùng Giang Tự cũng trả lời nhưng chỉ vỏn vẹn một dấu chấm câu. Diệp Tích Ngôn lập tức hỏi:"Bên trường xong việc chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!