Chương 47: Em với anh ta không như chị nghĩ

Màn đêm nặng nề bao phủ, che khuất toàn bộ thế giới bên ngoài. Mọi hành động diễn ra đều bất ngờ không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, cũng không cách nào né tránh. Lần này rõ ràng không còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên và chắc chắn không thể chỉ xem là một tai nạn.

Cơn bốc đồng thoáng qua khiến những ý nghĩ không nên có lại hiện hữu, không gì có thể che giấu thêm được nữa.

Người trước mặt như cố ý.

Ban đầu chỉ là một thử nghiệm nhẹ nhàng, nhưng hơi ấm nhanh chóng lan đến khóe môi rồi chậm rãi tiếp diễn, ngày càng rõ ràng.

Giang Tự cứng người, bàn tay còn lại nắm chặt lấy mép ghế dài đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Sự ấm áp nơi khóe môi cứ quấn quít từng chút một... thận trọng nhưng cũng táo bạo, chẳng hề dè dặt hay kiêng dè.

Hơi thở của cô bỗng khựng lại, đôi hàng mi khẽ run lên.

Diệp Tích Ngôn chầm chậm v. uốt ve phần cổ của cô, đầu ngón tay cái đặt nhẹ lên vùng yết hầu mỏng manh rồi chậm rãi xoa dịu.

Tiếng ồn ào từ tầng dưới dường như bị chặn lại hoàn toàn. Một bức tường vô hình như được dựng lên để giam cả hai trong không gian nhỏ hẹp đầy hơi thở ngột ngạt. Mọi thứ bên ngoài đều bị ngăn cách chẳng có gì lọt vào, cũng không thứ gì thoát ra.

Thời gian dường như ngưng đọng khó mà trôi đi.

Chỉ có cảm giác lúc này là rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ánh trăng yếu ớt hắt qua cửa sổ nhưng vẫn không đủ để chiếu sáng góc này.

Diệp Tích Ngôn nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn lên đôi môi hé mở của Giang Tự. Lực cắn không quá mạnh nhưng cũng chẳng dịu dàng.

Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm tựa như một tờ giấy trắng. Đến cả những cử chỉ thân mật cơ bản cũng lóng ngóng và vụng về nhưng lại bướng bỉnh. Sự kiểm soát mạnh mẽ của cô thể hiện rõ ràng khi không để Giang Tự có cơ hội né tránh.

Tay Diệp Tích Ngôn vòng ra sau gáy cô giữ chặt không buông.

Giang Tự cuối cùng cũng phản ứng, cô hơi ngửa người ra sau để tạo khoảng cách. Nhưng ngay khi chưa kịp rời ra, cô đã bị kéo lại gần hơn, thậm chí còn bị ôm chặt hơn.

Từ giây phút đó, mọi thứ dường như vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cả hai đều trở nên thiếu lý trí.

Dù là một bác sĩ khéo léo trên bàn mổ nhưng Giang Tự lúc này hoàn toàn không địch lại Diệp Tích Ngôn, một tay đua đã quá quen thuộc với những pha kiểm soát mạnh mẽ.

Cô bị bế lên và đặt ngồi lên bàn.

Sự mất thăng bằng bất ngờ khiến Giang Tự cảm thấy không thoải mái, bản năng khiến cô phải tìm kiếm điểm tựa. Một tay cô chống ra phía sau nhưng vô tình chạm phải vài đồ vật.

Một vài thứ rơi xuống sàn, trong đó có một chiếc bút Montblanc màu đen cùng vài vật dụng khác nhưng không phải máy tính.

Diệp Tích Ngôn cúi xuống sát lại gần hơn phần cổ của Giang Tự.

Giang Tự giật mình, đưa tay chắn giữa hai người cố gắng đẩy Diệp Tích Ngôn ra nhưng vô ích. Mọi thứ đã chậm một bước.

Bên ngoài, mây dày nhanh chóng tụ lại nuốt chửng ánh trăng bạc khiến căn phòng càng tối đen hơn trước.

Lúc này mọi thứ thật sự chìm trong bóng tối đến mức đưa tay cũng không thấy ngón. Trước mắt Giang Tự như bị phủ bởi một tấm màn đen dày đặc. Cô khẽ ngẩng cằm, chiếc cổ trắng ngần kéo thành một đường cong mềm mại.

Khi cả hai cuối cùng tách ra, hơi thở của họ đều trở nên hỗn loạn.

Giang Tự giơ tay bất ngờ vung một cái tát lên mặt Diệp Tích Ngôn. Lực không mạnh, chỉ như một cú đập nhẹ đầy kiềm chế.

Diệp Tích Ngôn không hề phản ứng, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Tự. Mũi cô khẽ chạm vào mũi đối phương rồi từ từ nghiêng đầu, áp mặt vào lòng bàn tay ấm nóng của Giang Tự, chậm rãi cọ nhẹ.

"Em với anh ta không như chị nghĩ", Diệp Tích Ngôn lên tiếng, giọng trầm thấp, "Dù chị có tin hay không, giữa em và Chu Diên chẳng có gì cả."

Ngón tay Giang Tự khẽ run lên.

Điện bị cắt gần nửa tiếng, lâu hơn dự kiến ban đầu. Sự cố không dễ dàng được khắc phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!