Buổi sáng tại thị trấn Đại Nhạn yên bình. Những giọt sương mai đọng lại trên lá cây nặng trĩu rơi xuống đất tạo thành những vệt ẩm nhỏ. Tiếng gà gáy vang vọng từ bốn, năm giờ sáng như một chiếc đồng hồ báo thức tự nhiên, lặp lại vài lần cho đến khi mọi người hoàn toàn tỉnh giấc.
Đã lâu lắm rồi Diệp Tích Ngôn không được trải nghiệm một kiểu đánh thức tự nhiên như vậy. Lần cuối cùng cô nghe tiếng gà gáy đã xa đến mức không nhớ nổi.
Tối qua cô ngủ rất ngon.
Sau một ngày lái xe đường dài, thêm vào đó là việc khuân vác hành lý, cơ thể cô mệt nhoài, chỉ cần đặt đầu xuống gối là chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng.
Ở tầng bốn, cô không nhìn thấy rõ những gì xảy ra bên dưới. Sau khi mở cửa, cô đi thẳng đến phòng tắm bên trái để đánh răng rửa mặt. So với Giang Tự, cô dậy muộn hơn khoảng hai mươi phút, xuống tầng cũng chậm hơn.
Vừa bước ra khỏi cầu thang, Diệp Tích Ngôn đang định tìm Giang Tự thì bất ngờ bị một người chắn ngang lối đi. Một giọng nói không chuẩn lắm vang lên, gọi: "Tích Ngôn"
Người vừa đến là một thanh niên tóc vàng, mũi cao, mắt xanh biếc, dáng người cao lớn tầm khoảng 1m8. Vai anh ta đeo một chiếc túi chéo, dáng vẻ mệt mỏi của một người vừa trải qua hành trình dài.
Sự xuất hiện đột ngột khiến Diệp Tích Ngôn suýt va vào người anh ta. Cô theo phản xạ ngả người ra sau để tránh, sau đó ngẩng lên nhìn anh, nhất thời ngỡ ngàng không biết mình có đang hoa mắt hay không.
Herbert, người thanh niên trước mặt nhanh chóng tiến tới ôm cô một cái theo phong cách chào hỏi. Anh giải thích bằng tiếng phổ thông với giọng nói lơ lớ, chậm rãi:
"Đêm qua nhắn tin cho cậu, không thấy trả lời... nên chúng tôi đến luôn."
Nói xong Herbert lập tức chuyển sang tiếng Anh, giải thích chi tiết một cách trôi chảy hơn. Anh chỉ vào một người đàn ông châu Á đứng bên cạnh, cho biết chính người này đã khăng khăng đòi đến sớm để có thể dùng bữa sáng cùng cô.
Người đó không ai khác chính là Chu Diên, người bạn đã gần một tháng nay cô chưa gặp. Anh cao hơn 1m8, dáng người rắn rỏi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, nét mặt góc cạnh với đôi môi mỏng, cặp lông mày sắc nét.
Bộ trang phục anh mặc đơn giản nhưng tinh tế, áo thun đen trơn, quần cargo màu xanh lính cùng đôi giày da ngắn cổ màu đen. Anh còn đeo một chiếc khuyên tai ở bên trái, thiết kế đơn giản nhưng rất hợp với phong cách của anh, giống như cách Diệp Tích Ngôn lựa chọn phụ kiện của mình.
Đứng bên cạnh Chu Diên là Charles, một thanh niên tóc vàng khác và một người đàn ông Trung Quốc tên Trần Giang Triều.
Trần Giang Triều là người thấp nhất trong nhóm, chỉ cao khoảng 1m74, thấp hơn cả Charles và Diệp Tích Ngôn một chút.
Bốn người bọn họ đều là thành viên đội đua từng đồng cam cộng khổ qua nhiều giải đấu lớn nhỏ. Tình bạn giữa họ đã được hun đúc qua năm tháng, vững chắc như thép.
Chuyến về nước sớm ba ngày này chính là ý tưởng của Trần Giang Triều. Anh không chịu nổi sự nhàm chán nên kéo cả nhóm đổi vé máy bay, quyết định đến sớm để khám phá và tìm kiếm niềm vui mới.
Diệp Tích Ngôn lần lượt nhìn từ Chu Diên sang ba người còn lại. Sau vài giây sững sờ cô mới phản ứng, chậm rãi chào hỏi từng người.
Charles cười tươi chạm nhẹ vào vai cô, còn cố tình dùng tiếng Đức nói rằng anh rất nhớ cô. Anh kéo nhẹ tay áo của Chu Diên, ý bảo anh tiến lại gần hơn.
Trần Giang Triều cũng chen vào, cười hóm hỉnh thêm vào một câu: "Bọn anh nhớ em lắm!
"Chu Diên là người cuối cùng lên tiếng. So với ba người kia, anh có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều. Anh không đụng chạm gì đến cô, cũng không vì Charles kéo mà lại gần thêm. Anh chỉ nhẹ nhàng nói:"Đồ em nhờ anh mang, anh đã đem đến rồi."
Cách đây không lâu trong một cuộc gọi, Diệp Tích Ngôn đã nhờ Chu Diên mua giúp vài món đồ, và anh đã cẩn thận mang đến đúng như lời hứa.
Bốn người bọn họ cưỡi mô tô đến đây.
Đoàn xe gây ấn tượng mạnh mẽ, những chiếc xe phân khối lớn xếp thẳng hàng bên ngoài ngay cạnh chiếc Jeep của Diệp Tích Ngôn.
Đồ mà Chu Diên mang theo đều để trong túi đựng hành lý, buộc chặt trên xe anh.
Diệp Tích Ngôn liếc nhìn bãi đỗ xe bên ngoài, lòng vẫn còn bồi hồi trước sự xuất hiện bất ngờ của nhóm bạn. Niềm vui đến quá đột ngột khiến cô chưa kịp thích nghi.
Ở gần đó, Thiệu Vân Phong đứng đợi.
Chính anh là người ra đón bọn họ từ sớm. Anh cười vui vẻ tiếp đón Chu Diên cùng nhóm bạn với thái độ vô cùng nhiệt tình.
Rõ ràng sự xuất hiện của nhóm bạn này là một điểm sáng cho hành trình lần này. Đặc biệt trong việc quyên góp cho trường học ở thị trấn Đại Nhạn, sự hào phóng của những người đam mê tốc độ này chắc chắn sẽ là một trợ lực lớn.
Diệp Tích Ngôn vừa trò chuyện cùng bạn bè vừa nhận chén trà từ Thiệu Vân Phong. Anh bảo cả nhóm cùng ăn sáng với mọi người, thời gian vừa khéo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!