Chương 41: Đội đua đang tới

Ai lại thẳng thắn đến mức này? Chỉ có Diệp Tích Ngôn mới mang phong cách như vậy.

Giang Tự chẳng muốn bàn luận sâu xa.

Cô gấp gọn quần áo xếp chúng vào vali rồi hỏi: "Em đã thu dọn đồ đạc chưa?"

Diệp Tích Ngôn gật đầu đáp: "Em dọn rồi."

"Dây sạc chưa cất, máy tính vẫn còn trên bàn.

"Giang Tự nhắc, liếc mắt là nhận ra ngay những thứ còn sót. Diệp Tích Ngôn vẫn không động đậy:"Mai thu, chỉ vài món thôi, sáng mai tiện tay bỏ vào là được."

Giang Tự bình tĩnh nói: "Sáng mai tám giờ xuất phát, thời gian khá gấp.

"Không còn cách nào khác, Diệp Tích Ngôn đành lười biếng lê đôi dép đến bàn để thu dọn máy tính và nhét vào túi vải. Cô có chút bực bội, làm xong thì lại ngồi xuống giường, không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:"Thích người cao hay thấp?

"Giang Tự chẳng buồn đáp. Diệp Tích Ngôn tò mò:"Thích tóc dài hay tóc ngắn?

"Giang Tự khóa vali lại, đẩy nó ra khu vực cửa sau đó tháo dây buộc tóc và đi vào phòng tắm rửa tay. Người này thật phiền phức, nói những chuyện chẳng đâu vào đâu giống như một chú vẹt đang lặp lại. Diệp Tích Ngôn cũng đi theo, giả bộ muốn vào nhà vệ sinh nhưng thực chất lại đứng chắn ở cửa."Chị nói đi mà, coi như tám chuyện thôi. Dù sao tối nay cũng rảnh, chưa đến giờ ngủ. Chị nói em cũng nói, chúng ta trao đổi."

Giang Tự không có hứng thú tham gia những trò trẻ con như thế. Nhưng trước sự dai dẳng của cô ấy, cô đành qua loa đáp: "Không có tiêu chuẩn cụ thể."

"Làm gì có chuyện đó!"

Diệp Tích Ngôn không tin, nhận ra ngay sự hời hợt trong câu trả lời. "Em còn có tiêu chuẩn, chị sao lại không?"

Giang Tự khóa vòi nước, rút giấy lau tay, hờ hững hỏi lại: "Em có tiêu chuẩn gì?"

Diệp Tích Ngôn đáp ngay: "Em thích người cao nhưng không được quá cao. Cao như cái cây thì không được, phải cân đối."

"Chỉ thế thôi?"

"Còn nữa."

"Em nói đi."

"Phải dịu dàng một chút, tính cách tốt. Không dịu dàng cũng được nhưng đừng quá nóng nảy. Em không thích cãi nhau."

"Ừm."

"Da trắng hay da ngăm đều được, tóc dài hay ngắn không quan trọng nhưng chân không được ngắn quá."

Giang Tự nhìn cô một cái: "Yêu cầu khá cao đấy."

"Cũng không hẳn." Diệp Tích Ngôn không ngại giải thích: "Chân ngắn khó leo lên xe, bất tiện."

Giang Tự cười nhạt: "Xe Jeep cao đến thế nào chứ, chân ngắn một chút cũng có thể leo lên được."

Diệp Tích Ngôn thản nhiên đáp: "Xe em nhiều, không chỉ có mỗi xe Jeep."

Giang Tự vứt giấy vào thùng rác: "Hết rồi chứ?"

"Hết rồi." Diệp Tích Ngôn nói tiếp: "Còn chị? Chị chưa nói."

Giang Tự nhấn một giọt kem dưỡng tay, thoa đều lên mu bàn tay chậm rãi trả lời: "Không thích người nói nhiều."

Diệp Tích Ngôn ngẩn ra: "Hả?"

Giang Tự nghiêng đầu nhìn cô: "Không thích kiểu người nói nhiều mà không tự nhận ra bản thân như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!