Chương 4: (Vô Đề)

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ với tông trắng, hoàn toàn đối lập với sắc vàng mờ ảo ở ngoài hành lang. Sau cuộc họp, mọi người lần lượt quay trở về, ai nấy đều bận rộn với việc vệ sinh cá nhân hoặc thu xếp đồ đạc. Lối ra vào tấp nập người qua lại.

Giang Tự bước vào phòng, tay cầm một xấp giấy trông giống như tài liệu. Cô tiện tay đóng cửa lại, tiếng ồn ào từ bên ngoài lập tức giảm hẳn khiến không gian trong phòng trở nên yên bình như thường lệ.

Diệp Tích Ngôn khẽ kéo chăn, khuôn mặt giữ vẻ bình thản, giọng điệu tự nhiên: "Xong cuộc họp rồi à?"

Giang Tự đặt xấp tài liệu lên bàn cạnh giường, khẽ đáp: "Ừm.

"Diệp Tích Ngôn liếc nhìn, quả đúng là tài liệu. Vị bác sĩ này quả thực rất quy củ và đáng tin cậy, chẳng cần ai phải nhắc nhở, chỉ trong một buổi chiều đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho chuyến đi ngày mai. Diệp Tích Ngôn rời giường, vừa đứng dậy vừa buộc lại tóc rồi hỏi:"Ngày mai mấy giờ xuất phát?"

Giang Tự biết cô sẽ đi cùng đoàn để chụp ảnh vì tối nay Thiệu Vân Phong đã có nói qua nên trả lời nhẹ nhàng: "Tám giờ tập trung ở trạm y tế thị trấn, khoảng chín giờ sẽ xuất phát."

"Đi thôn nào trước?"

"Thôn Đông Phong, chiều sẽ qua Hoàng Lương."

Diệp Tích Ngôn gật đầu, nhìn thấy Giang Tự đặt điện thoại vào túi quần phía sau, chỉ "ồ" một tiếng rồi kéo vali ra tìm đồ, làm như đang bận rộn với việc riêng.

Giang Tự vẫn còn việc phải giải quyết nên không chú ý đến sự lạ lùng của cô.

Chỉ là trở về để cất tài liệu, chẳng mấy chốc Giang Tự đã ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.

Chưa đầy vài phút sau, La Như Kỳ bước vào, cô còn dẫn theo hai người bạn mới quen. Cả ba ríu rít nói chuyện, rôm rả cười nói. La Như Kỳ chia phần đồ ăn mua từ ban ngày cho mọi người, mời Diệp Tích Ngôn ăn dưa hấu, thậm chí còn chia cho cô một miếng lớn.

Diệp Tích Ngôn không thích ăn dưa hấu nhưng không muốn từ chối lòng tốt nên đành nhận lấy.

Cô mỉm cười cảm ơn. La Như Kỳ cười đáp: "Có gì đâu, đừng khách sáo."

Dưa hấu địa phương có vẻ ngoài hơi xấu, không được đẹp mắt như dưa hấu trong siêu thị nhưng lại ngọt hơn nhiều, vỏ mỏng và nhiều nước, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy thơm mát.

La Như Kỳ rất nhiệt tình, lát sau lại rửa dâu tây mời mọi người ăn, còn cẩn thận để dành một phần riêng cho Giang Tự.

Sau khi ăn xong miếng dưa hấu, Diệp Tích Ngôn đi thẳng đến phòng tắm, định tắm rửa rồi ngủ sớm. Có lẽ do thời tiết oi bức vào buổi tối khiến tâm trạng của cô không được thoải mái, dù đã ăn dưa hấu ướp lạnh vẫn cảm thấy bực bội.

La Như Kỳ và hai người bạn cũng chuẩn bị đi tắm nên cùng đi với cô. Trái ngược với hôm qua khi mọi người tắm rải rác, tối nay phòng tắm trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Ngoại trừ Giang Tự, tất cả các cô gái trong đoàn đều có mặt, ai cũng rộn ràng nói cười, trò chuyện không ngớt.

Diệp Tích Ngôn đứng dưới vòi sen ở góc trong cùng, không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ nghe.

La Như Kỳ nhìn qua phía cô rồi hào hứng nói lớn: "Tích Ngôn, chân của cô dài thật, còn dài hơn cả vòng eo của tôi nữa!"

Có người trêu chọc: "Diệp tiểu thư đây cao ráo, dáng lại chuẩn mà.

"Cả nhóm phá lên cười, trêu chọc rằng eo của La Như Kỳ mảnh mai, nhưng tỉ lệ vòng eo và hông lại khá cân đối. La Như Kỳ khiêm tốn nói rằng mình không được cao rồi quay lại khen ngợi những người khác. Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười đùa, không khí rất hòa thuận. Diệp Tích Ngôn vẫn giữ vẻ bình thản, không một chút xấu hổ. Giữa phụ nữ với nhau, việc khen ngợi gương mặt hay thân hình là chuyện bình thường. Trong lúc đó, La Như Kỳ bất chợt nói:"Tích Ngôn trắng hơn chúng ta nhiều, là người có làn da trắng thứ hai trong đoàn đó."

Diệp Tích Ngôn bất chợt nhớ lại tối qua, hình ảnh tấm lưng thon gọn, đều đặn hiện lên trong đầu cô.

Người có làn da trắng nhất trong đoàn chính là Giang Tự. Làn da trắng sứ của cô ấy giống như lòng trắng trứng vừa bóc vỏ, không ai có thể sánh bằng.

Mọi người thoải mái tắm rửa xong thay đồ và ra ngoài súc miệng, tiện thể giặt luôn quần áo đã thay ra. Vì nhà khách không có máy giặt nên ai nấy đều phải tự giặt bằng tay.

Diệp Tích Ngôn làm việc rất nhanh gọn, chỉ một lát đã giặt xong và về phòng trước.

Gần 10 giờ 30, Giang Tự mới xuất hiện, sau khi ăn dưa hấu xong thì đi tắm một mình. Khi cô đến phòng tắm đã không còn ai ở đó.

Diệp Tích Ngôn nằm im trên giường chơi điện thoại, cô đang tập trung vào một trò chơi. Khoảng nửa giờ sau, Giang Tự tắm xong trở về.

Diệp Tích Ngôn vẫn còn đang chơi, trận game chưa kết thúc và cô đang sắp thắng.

La Như Kỳ nằm ngửa đắp mặt nạ, hỏi Giang Tự vài câu về tình hình hôm nay và kế hoạch sắp tới. Dù sao Giang Tự cũng là trưởng nhóm của họ, cùng ở chung phòng nên đây cũng là thái độ cần có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!