Chương 39: Diệp Tích Ngôn, em uống nhiều quá rồi

Thân cây cổ thụ khổng lồ và gân guốc che chắn bên cạnh tạo nên một góc khuất bí mật, nơi mọi cử động đều được che giấu.

Hơi men nồng đậm, vừa cuồng nhiệt vừa mềm mại len lỏi qua từng lớp da thịt rồi từ từ lan tỏa.

Hơi thở của Diệp Tích Ngôn trở nên nặng nề hơn, luồng khí ấm áp từ cánh mũi phả nhẹ lên cổ Giang Tự. Cô quả thật đã say, đầu óc mơ hồ khiến mọi hành động đều vượt quá giới hạn, có phần bốc đồng.

Giang Tự ngồi thẳng dậy, cổ họng khẽ nghẹn lại.

Người trước mặt không mấy đứng đắn, bàn tay dần siết chặt, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo x. oa n. ắn đốt ngón tay giữa của Giang Tự.

Không gian nơi đây yên tĩnh, không ai nhìn thấy những gì đang xảy ra.

Ở khoảng đất trống gần đó, Hà Anh Chính và mấy người khác đang ầm ĩ, cười nói như lũ khỉ nghịch ngợm. Họ tụ tập quanh Thiệu Vân Phong, ép anh uống thêm vài ly.

Thiệu Vân Phong đỏ bừng cả mặt lẫn cổ, một phần vì men rượu, một phần vì náo nhiệt.

Chị Hạ cuối cùng phải ra tay can ngăn giúp anh thoát khỏi tình huống khó xử.

Tiếng huyên náo vang vọng rõ ràng qua bờ bên kia sông, cũng lọt vào góc tối dưới gốc cây.

Diệp Tích Ngôn ngả đầu lên vai Giang Tự, cố gắng làm dịu cảm giác khó chịu vì say. Cô cựa quậy, dần dần áp sát, gần như vùi mặt vào hõm cổ Giang Tự.

Giang Tự rút tay ra giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không thực hiện thêm hành động nào khác.

Một lúc lâu sau, Giang Tự khẽ nói: "Diệp Tích Ngôn, em uống nhiều quá rồi."

Ánh đèn chiếu rọi nhưng góc cây hai người ngồi vẫn chìm trong bóng tối. Một bầu không khí mờ ám lan tỏa như kéo cả hai vào vòng xoáy khó dứt.

Bữa ăn tối bắt đầu muộn hơn dự kiến. Món cuối cùng, thịt bò nấu cay vừa được xào xong thì Tề Tam đã lên tiếng gọi nhóm bên bờ sông quay lại dùng bữa.

Bữa tiệc không phân bàn ghế, cũng chẳng có chỗ ngồi cố định. Mọi người có thể đứng hay ngồi tùy thích, muốn ăn món gì thì tự đi gắp, không cần giữ lễ nghi.

Chị Hạ kéo La Như Kỳ ngồi xuống, tiện thể gọi Giang Tự: "Ngồi xuống đi, đứng ăn mệt lắm."

Diệp Tích Ngôn không chen vào cùng họ, do không đủ chỗ nên đành đứng ở phía đối diện. Cô bê khay nước lên rót đồ uống cho từng người, chỉ riêng Giang Tự là được một ly nước trắng.

Vì vị bác sĩ này không thích rượu hay nước ngọt, thói quen thường ngày là uống nước lọc.

Giang Tự nhận lấy ly nước, từ tốn uống từng ngụm cho đến hết.

Trước mặt mọi người, cả hai đều giữ thái độ bình thản, không để lộ bất kỳ biểu hiện nào bất thường. Cách cư xử hoàn toàn tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không ai nghi ngờ.

Chuyện điên rồ của một kẻ say rượu rồi cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Không chỉ Diệp Tích Ngôn, ngay cả Thiệu Vân Phong cũng uống quá chén.

Vị trưởng đoàn của họ uống đến đỏ mặt tía tai, ngồi xuống bàn là bắt đầu thao thao bất tuyệt, khi thì chia sẻ cảm nghĩ về chuyến đi, khi thì ôm vai Hà Anh Chính gọi "anh em tốt" liên tục, cảm thán rằng chuyến đi này quá vất vả với mọi người.

Hà Anh Chính vội kéo ghế ép anh ngồi xuống vì sợ anh không đứng vững mà ngã.

Nhưng Thiệu Vân Phong lại xua tay: "Không cần! Không cần đâu!"

Nói rồi anh đè Hà Anh Chính xuống ghế, nhất quyết không cho anh đứng lên.

Cảnh tượng hài hước đến mức Tề Tam và mấy người khác cười nghiêng ngả.

Sau đó Thiệu Vân Phong chuyển sang "quấy rối" những người còn lại, từ chị Hạ đến La Như Kỳ, mỗi người đều bị anh lôi kéo trêu đùa. Anh nói nhiều đến mức không ai tưởng tượng nổi, khác hẳn với vẻ nghiêm túc thường ngày.

Đến lượt Giang Tự, Thiệu Vân Phong bắt đầu lẩm bẩm những điều kỳ lạ. Kết thúc, anh nói như đang tự nhủ: "Phải cảm ơn Hạ tiên sinh nữa..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!