Lên tầng hai, Giang Tự không về phòng cùng Diệp Tích Ngôn mà đến phòng của chị Hạ, không rõ có việc gì cần làm.
Cô nói: "Còn một số việc phải xử lý, chị về muộn chút."
Diệp Tích Ngôn muốn qua xem sao nhưng do dự một hồi vẫn quyết định thôi. Cô gật đầu, vẻ mặt bình thản: "Vậy các chị bận việc nhé.
"Giang Tự xoay người đi vào phòng đối diện. La Như Kỳ ngoái đầu dặn:"Tích Ngôn, hôm nay em vừa lái xe vừa làm đủ việc, nghỉ ngơi sớm đi."
Chị Hạ cũng nói: "Ngủ ngon nhé."
Diệp Tích Ngôn đứng ở cửa, môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Một lúc sau cô mới đáp: "Các chị cũng vậy. Ngủ ngon."
La Như Kỳ vẫy tay, bước theo Giang Tự vào phòng.
Lịch trình bị trì hoãn cần phải bù lại trong hai ngày tới, mọi người buộc phải tăng ca làm việc không chỉ mình Giang Tự.
Khi các cô đã vào phòng, Diệp Tích Ngôn mới quay về phòng mình, khép cửa lại.
Phòng trở nên rộng rãi hơn hẳn khi chỉ có một người. Sự yên tĩnh trong căn phòng khiến ánh đèn cũng trở nên dịu hơn, không còn vẻ sáng rõ như lúc trước. Vừa dưỡng da, Diệp Tích Ngôn vừa lướt điện thoại, hành động chậm rãi. Đến khi cô dọn dẹp xong cũng đã mười một giờ đêm.
Mở cửa sổ đón gió, cô đổi chỗ chơi game.
Khung cảnh đêm quanh nhà nghỉ đẹp hơn ban ngày. Hàng rào phía vườn sau lấp ló những chiếc đèn nhỏ rải rác để chiếu sáng, phía ngoài là con đường lát đá cuội uốn lượn. Đường dẫn đến một khu phố mới vắng vẻ, giờ này tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, hầu như không thấy bóng dáng ai qua lại.
Thỉnh thoảng vài khách du lịch xuất hiện từ xa, hầu hết là các cặp đôi trẻ ra ngoài hẹn hò.
Lúc 11 giờ 30, Diệp Tích Ngôn tắt đèn, thoát game, hướng ánh mắt về phía bờ bên kia con sông.
Đêm ở bờ sông bên đó chìm vào tĩnh lặng. Những ngôi nhà lô xô nằm khuất trong bóng tối hòa làm một với núi đồi phía sau, khó lòng phân biệt. Chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn chiếu ra bến đò đơn sơ.
Một con thuyền nhỏ cũ kỹ neo bên bờ được buộc lại bằng một sợi dây thừng thô, đôi lúc lắc lư theo dòng nước.
Diệp Tích Ngôn ngẩn người cho đến khi nghe thấy âm thanh nhỏ từ con đường lát đá cuội phía dưới vọng lên. Đôi tai nhạy bén của cô lập tức nhận ra, bèn nhìn về phía đó.
Dưới tán cây rậm rạp cách đó khoảng mười mét có hai người đang ôm nhau, cử chỉ vô cùng thân mật.
Người quay mặt về phía ánh sáng trông có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó.
Diệp Tích Ngôn cố gắng nhớ lại rồi chợt nhận ra đó dường như là người của đoàn xe Tô Bạch, tên gì nhỉ? À, Lưu Tư Mẫn.
Lần trước gặp ở ngoài huyện An Bình cũng là cô ta, nhưng khi đó người đi cùng là một cô gái khác.
Diệp Tích Ngôn sững người một lát rồi chậm rãi hiểu ra một chuyện.
Trước đây đoàn xe Tô Bạch có tám người, bốn nam bốn nữ. Giữa chừng có một chàng trai rời đi, đến khi tới thôn dân tộc Miêu thì chỉ còn bốn nam ba nữ. Hóa ra là đã đổi người từ trước, cô gái đi cùng Lưu Tư Mẫn lúc đầu cũng đã rời đoàn, thay vào đó là một chàng trai mới.
Tô Bạch chưa từng nhắc tới việc này. Vì không quan tâm tới đoàn xe kia nên Diệp Tích Ngôn đến giờ mới phát hiện. Cô cứ nghĩ Lưu Tư Mẫn và cô gái kia là một đôi, chẳng phải họ từng lén lút ra ngoài xe hôn nhau sao? Lưu Tư Mẫn còn rất bảo vệ cô ấy. Không ngờ lại không phải.
Trong ánh tối mờ nhạt, Diệp Tích Ngôn nhận ra người đi cùng Lưu Tư Mẫn chính là Thi Nhu.
Cô khẽ cau mày, thầm nghĩ mối quan hệ này có phải hơi phức tạp quá không? Thi Nhu trước đây chẳng phải rất thân thiết với một nam thành viên khác trong đoàn sao? Cứ tưởng hai người họ đang tiến triển thành đôi, sao giờ lại thành ra thế này?
Lưu Tư Mẫn cao hơn, cánh tay siết lấy eo Thi Nhu, tay kia giữ lấy cằm cô chậm rãi di chuyển xuống cổ, v. uốt ve từng chút một. Thi Nhu dường như hoàn toàn chìm đắm, hai tay bám vào vai Lưu Tư Mẫn như đã trầm luân trong mối quan hệ này.
Cả hai quấn quýt không rời, càng lúc càng cuồng nhiệt.
Lưu Tư Mẫn đưa tay luồn vào vạt áo của Thi Nhu...
Ngay sau đó, Thi Nhu tát cô một cái mạnh mẽ, dứt khoát, không chút chần chừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!