Chương 31: Ngủ lăn lộn

Trong căn phòng yên ắng, không rõ La Như Kỳ và những người khác đã ngủ say hay chưa.

Diệp Tích Ngôn lại cảm thấy khó chịu, chẳng quan tâm liệu hành động của mình có làm phiền người khác hay không, cô cứ thế nhích sát vào Giang Tự để tìm chút hơi ấm. Cô thực sự thấy lạnh, không quen với cái rét bất chợt giữa đêm khuya, nhất là cái lạnh buốt từ nền xi măng tỏa lên.

Ngôi nhà tập thể kiểu cũ không có cửa sổ sát đất, bốn bức tường đều cứng nhắc và kín mít. Mỗi phòng chỉ có một cánh cửa cùng một cửa sổ gỗ ba cánh, khả năng đón sáng hay thoáng khí đều hạn chế. Cửa sổ cao hơn mặt đất khoảng một mét, kính đã đóng kín để ngăn mưa thấm vào.

Khi đêm xuống mà không bật đèn, căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn đến mức không thể nhìn rõ hình dáng đồ đạc.

Trước mắt Giang Tự là bóng đen mờ mịt nhưng những cảm giác thì rõ ràng đến kỳ lạ. Hơi thở nhẹ nhàng đều đặn phả lên tai cô khiến người ta tê dại, muốn lùi ra xa nhưng không thể. Cánh tay bị đè chặt, chân cũng bị Diệp Tích Ngôn quấn lấy, cơ thể cô bị giữ cứng đờ không cách nào nhúc nhích.

Cả hai đều mặc quần short, dưới lớp chăn mỏng đôi chân dài của cả hai chạm vào nhau. Cảm giác da thịt ấm áp và mịn màng chạm vào nhau rõ ràng đến mức không thể làm ngơ.

Diệp Tích Ngôn, người vốn dĩ nghĩ ngợi lung tung cả ngày giờ phút này lại vô cùng tỉnh táo. Trong đầu cô như một tờ giấy trắng không một chút tạp niệm. Dường như cô đã quen thân với Giang Tự đến mức chẳng xem đối phương là người ngoài.

Thử dò xét vài lần, thấy Giang Tự không phản ứng gì lớn nên cô càng trở nên bạo dạn, tùy ý tìm nơi ấm áp mà rúc vào.

Chỗ ấm nhất trên cơ thể người là mặt trong của đùi, tiếp đó là khoeo chân rồi đến bắp chân và mu bàn chân.

Cơ thể Giang Tự vốn ấm áp tự nhiên, toàn thân không có chỗ nào lạnh.

Diệp Tích Ngôn không dám quá phận, mỗi lần chỉ chạm nhẹ như một con ốc sên vừa thò đầu ra khỏi vỏ. Chạm vào rồi lại rụt về, không dám làm gì quá đáng.

Giang Tự không đáp lại câu hỏi của cô mà vẫn nằm yên bất động. Nhưng khi cảm nhận được người bên cạnh lại dám áp sát đến mức chạm vào đùi mình, cô không thể chịu nổi nữa liền xoay người lùi lại một chút, gần như tựa hẳn vào tường.

Mọi động tác của Giang Tự đều rất khẽ, ngay cả khi xoay người cũng nhẹ nhàng không làm phiền ai, cũng không để lộ cảm xúc.

Diệp Tích Ngôn không nhìn thấy sắc mặt của Giang Tự, cô không thể đoán được phản ứng của đối phương. Là phản kháng hay chỉ là phản ứng theo bản năng vì nhột? Cô nghĩ có lẽ Giang Tự chỉ sợ nhột như thường lệ nên cũng không để ý nhiều.

Diệp Tích Ngôn lại thò tay vào chăn, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào cánh tay của Giang Tự, thì thầm:

"Đêm nay lạnh quá, chăn này mỏng quá...

"Giang Tự bị hơi lạnh bất ngờ làm rùng mình một cái. Diệp Tích Ngôn liền kéo chăn lại, cẩn thận đắp kín cho Giang Tự, cô còn tỉ mỉ nhét các mép chăn lại. Cô vừa chậm chạp vừa không tinh ý. Không những không nhận ra điều gì bất thường mà còn thản nhiên lẩm bẩm thêm một câu:"Người chị ấm thật đấy.

"Giang Tự không trả lời đưa tay chắn giữa hai người, hơi khom người lại cố gắng tránh để Diệp Tích Ngôn chạm vào những chỗ không nên chạm. May thay sau đó Diệp Tích Ngôn không làm thêm động tác nào khác, chỉ quậy một lát rồi cũng ngoan ngoãn nằm im. Một lúc lâu sau, Giang Tự hạ thấp giọng nói:"Em lùi qua bên kia chút, phía sau không còn chỗ nữa.

"Diệp Tích Ngôn nhích người qua, động tác chậm rãi không nhanh không chậm. Giang Tự không lập tức dịch lại mà vẫn nằm nghiêng bất động. Phải vài phút sau cô mới dịch lại gần, khoảng cách vẫn giữ vừa phải. Cảm nhận được Diệp Tích Ngôn vẫn còn thức khi chạm vào người cô, Giang Tự nhẹ nhàng nói:"Ngủ đi, đừng quậy nữa."

Diệp Tích Ngôn cựa quậy, đáp:

"Không buồn ngủ, em không ngủ được."

Giang Tự bảo:

"Đừng để ngày mai dậy không nổi."

Diệp Tích Ngôn lại nhích gần hơn, khẽ nói:

"Không đâu."

Khi môi cô vô tình lướt qua má Giang Tự, cô lập tức nghiêng đầu đi, không tranh luận thêm.

Diệp Tích Ngôn dường như coi hành động này là một dấu hiệu của sự đồng tình. Cô dùng mu bàn chân nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của Giang Tự, động tác có phần nghịch ngợm.

Giang Tự căng người thẳng lại, vung tay đánh nhẹ vào Diệp Tích Ngôn, động tác không mạnh chỉ để cảnh cáo.

Diệp Tích Ngôn vẫn cố bám lấy chút hơi ấm nhưng lần này không dám chạm vào Giang Tự nữa, chỉ nằm gần cô mà không làm gì thêm.

Hai người cứ thế qua lại tạo nên những tiếng động nhỏ trong bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!