Chương 27: Cảm giác khác thường

Ánh trăng như một lưỡi dao cong, chậm rãi xuyên qua tầng mây xám mờ nhạt rồi dần dần bị nuốt chửng. Trên bầu trời lúc này chỉ còn lác đác vài ngôi sao, rải rác ở những góc tối, mờ nhạt đến mức gần như biến mất.

Ánh đèn từ khoảng đất trống phản chiếu lên bầu trời, cả hai cùng phủ lên một tầng sáng mỏng manh, cô độc đứng lặng trong không gian trông như có thể bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào.

Dưới lớp chăn, Giang Tự khẽ cựa mình nhưng không thoát ra được.

Diệp Tích Ngôn có sức mạnh lớn hơn, cô hoàn toàn không thể chống lại.

Không muốn đánh thức Tiểu Trần nằm trên giường tầng hay La Như Kỳ ở phía bên kia, cả hai đều im lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, còn tĩnh lặng hơn cả những người câm.

Một lúc sau, Diệp Tích Ngôn dường như giảm lực như muốn buông tha đối phương.

Giang Tự tranh thủ động đậy thêm chút nữa nhưng chưa kịp thoát ra thì cổ tay đã bị Diệp Tích Ngôn giữ chặt, hai bàn tay vô tình giao nhau.

Ban đầu buông lỏng, sau đó lại siết chặt, tựa như cố tình trêu đùa, lực đạo không hề nhẹ.

Lòng bàn tay Diệp Tích Ngôn ấm áp, khác biệt rõ rệt với nhiệt độ lạnh hơn của Giang Tự.

Có lẽ là vì không khí của đêm khuya đã mang theo cảm giác khác thường, hoặc cũng có thể do bối cảnh đặc biệt lúc này mà Giang Tự cảm thấy mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Rõ ràng cô biết mình nên kiềm chế, nếu không sẽ rất khó kết thúc nhưng vẫn không thể ngăn bản thân có những phản ứng khác lạ.

Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy từng ngón tay của Giang Tự, vuốt dọc theo khớp xương từng chút từng chút một.

Giang Tự thoáng khựng lại, muốn rụt tay về nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

Xuất thân từ đội đua xe, Diệp Tích Ngôn vốn quen với những chặng đua địa hình kéo dài cả tuần lễ, thậm chí nửa tháng. Sức chịu đựng được rèn luyện qua năm tháng giúp cô giữ vững sức lực, và khi đã bắt đầu nghịch ngợm thì chẳng thể dừng lại. So về thể lực, Giang Tự hoàn toàn không phải đối thủ của cô.

Chiếc giường của hai người nằm ở cuối xe, ba phía đều kín mít chỉ có một mặt hướng ra ngoài. Không giống như ghế sofa hay giường gấp rộng mở, nơi này khá khép kín và nằm ngoài vùng ánh sáng.

Những tiếng động khẽ vang lên, tiếng chăn cọ xát, tiếng cơ thể chuyển mình...

Cả hai như đang đấu trí, một người tiến, một người lùi, dần dần khoảng cách càng lúc càng thu hẹp.

Sự khác lạ của xúc cảm đang lan tràn giữa hai người, nhấn chìm cả những đường biên mong manh, mờ nhạt giữa lý trí và bản năng.

Diệp Tích Ngôn dồn sức hoàn toàn đè lên người Giang Tự. Đầu của Giang Tự ngửa nhẹ ra sau, chiếc cổ kéo dài tạo thành một đường cong mềm mại, đẹp đẽ.

Chuyển động lần này quá lớn suýt chút nữa làm phát ra tiếng động.

Tiểu Trần ở tầng trên lại trở mình, cô còn vô thức đạp nhẹ một cái, giấc ngủ dường như không mấy sâu.

Giang Tự cứng người, ngay cả nhịp thở cũng chậm lại sợ làm phiền đến người khác. Nhưng Diệp Tích Ngôn chẳng những không dừng lại mà còn kéo cao chăn lên, che kín cả hai người.

Mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối tuyệt đối, không một tia sáng nào lọt vào.

Không gian trở nên ngột ngạt, tiếng thở nặng nề vang lên giữa bầu không khí ngày càng nóng bức và căng thẳng.

Ánh đèn bên ngoài dường như càng lúc càng mờ nhạt, mọi thứ trở nên mông lung, mờ ảo như giấc mộng.

Trong bóng tối dày đặc, Diệp Tích Ngôn lần mò chạm đến gương mặt của Giang Tự, sau đó là cổ và vai cô.

Không rõ là vô tình hay cố ý, Giang Tự nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa vào lòng bàn tay của Diệp Tích Ngôn.....

Cho đến khi cảm giác như không khí sắp cạn kiệt, Diệp Tích Ngôn mới mạnh tay kéo chăn xuống.

Giang Tự hít sâu một hơi, luồng không khí mới mẻ tràn vào lồng ng. ực nhưng hơi thở vẫn còn chút gấp gáp.

Dù cả hai chưa làm gì cụ thể nhưng những phút vừa qua thực sự kéo dài đến nghẹt thở.

Diệp Tích Ngôn nhẹ nhàng tựa trán mình vào trán Giang Tự rồi dần dịch xuống, vùi mặt vào cổ đối phương, nơi đã thấm đẫm mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!