Bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ, bề ngoài thì yên bình nhưng bên trong lại đầy sóng ngầm.
Vừa quay đầu lại, La Như Kỳ liền nghĩ mình đã nghe nhầm.
Thi Nhu vừa đáp lời xong cũng há miệng định nói nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ sững sờ nhìn qua không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chị Hạ và Tô Bạch cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Diệp Tích Ngôn lại thẳng thắn và cứng rắn đến mức này, không hề để lại đường lui.
Dù sao thì Diệp Tích Ngôn cũng không phải người thuộc đoàn xe từ thiện chính thức. Phản ứng của cô khiến ai nấy đều kinh ngạc thậm chí khó xử.
Diệp Tích Ngôn nói chuyện thẳng thắn đến mức không chút vòng vo, cũng chẳng cho người khác một bậc thang để xuống.
Tất nhiên, từ đầu đến giờ Tô Bạch cũng không hề hỏi ý kiến của cô. Chỉ với vài câu cô ấy đã quyết định chỗ ngủ, hoàn toàn không để cho Diệp Tích Ngôn hay Giang Tự có cơ hội lựa chọn.
Diệp Tích Ngôn là người như vậy: nếu người khác đối xử tử tế, cô sẽ đáp lại tương tự; nếu người khác cố tình gây khó dễ, cô tuyệt đối không nhượng bộ. Bị chèn ép thì cô sẵn sàng phản ứng ngay lập tức, không cần nể nang.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gia nhập đoàn, Diệp Tích Ngôn bộc lộ sự đối đầu rõ rệt như vậy, không hề che giấu.
Có lẽ vì ít gặp phải tình huống như thế này, Tô Bạch vốn luôn quen với việc nói một là một, giờ lại bị chặn họng, đứng ngây người ra không biết phản ứng thế nào. Phải một lúc lâu sau cô ấy mới nghẹn ra được một câu:
"Vậy còn giáo sư Giang? Chị ấy ngủ ở đâu?"
Diệp Tích Ngôn không buồn nhìn Tô Bạch, vừa vắt khô khăn lau mặt vừa đáp:
"Bác sĩ Giang ngủ cùng tôi."
Hàm ý của cô rất rõ ràng: không có chỗ thương lượng.
Cô và Giang Tự sẽ ngủ ở chiếc giường này, không nhường cho ai.
Tô Bạch nghe vậy mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. Cô không ngờ Diệp Tích Ngôn – người nhìn qua có vẻ dễ tính lại là người khó chịu như vậy.
Tô Bạch nhìn chằm chằm Diệp Tích Ngôn nhưng không nói được lời nào.
Giữa những người trưởng thành, việc giao tiếp thường rất hòa nhã. Ai cũng hiểu những nguyên tắc bất thành văn: nói gì hay làm gì cũng nên để lại một đường lui, nhất là khi sau này còn phải hợp tác. Huống hồ trong một tuần tới, hai đoàn sẽ cùng hoạt động.
Tô Bạch với tư cách là trưởng đoàn đáng lý phải hiểu rằng cô không nên làm căng thẳng mối quan hệ.
Nhưng Diệp Tích Ngôn lại không quan tâm. Cô không để ý đến những quy tắc xã giao hay cách xử sự thông thường.
Không đợi Tô Bạch nói thêm, Diệp Tích Ngôn tiếp tục:
"Đoàn chúng tôi đã sắp xếp giường từ trước. Tôi ngủ ở đây, Bác sĩ Giang cũng vậy. Hành lý của chúng tôi đều đặt ở đây. Nếu đổi sang giường khác lấy đồ đạc sẽ rất bất tiện. Hơn nữa, giường này chỉ đủ cho hai người, thêm một người nữa thì sẽ chật chội."
Một loạt lý do được đưa ra, có cái hợp lý, có cái chẳng đáng tin. Nghe qua thì có vẻ thuyết phục nhưng nghĩ kỹ lại thì không ổn.
Thực tế, giường này vốn không phải nơi để hành lý, đồ đạc của họ đều đặt ở phía trước xe. Nhưng Tô Bạch không biết điều đó, Thi Nhu cũng không. Chỉ có La Như Kỳ và chị Hạ là hiểu rõ tình hình.
Tô Bạch không thể giấu được sự khó chịu trên mặt.
La Như Kỳ ngơ ngác không hiểu vì sao Diệp Tích Ngôn lại đột ngột tỏ ra gay gắt như vậy. Dù sao cũng chỉ là một chỗ ngủ, nằm đâu mà chẳng được?
Dù nghĩ vậy La Như Kỳ cũng không nói ra.
Cô không định vạch trần lời nói của Diệp Tích Ngôn, càng không muốn đứng về phía Tô Bạch. Thay vào đó cô nhìn chị Hạ ra hiệu xin giúp đỡ.
Chị Hạ nhanh trí lên tiếng hòa giải:
"Tô tiểu thư chắc không quen nằm sofa nên muốn đổi sang giường lớn. Ai da, đều là lỗi của tôi, vừa nãy mải chơi bài mà quên mất chuyện sắp xếp chỗ ngủ. Đổi qua đổi lại giờ này cũng phiền phức, lỡ đụng vào đâu thì khổ. Hay thế này đi, Tô tiểu thư và La Như Kỳ ngủ giường bên kia, tôi với Thi Nhu nằm sofa. Đơn giản mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!