Bầu trời đêm như một tấm màn đen khổng lồ, ánh đèn là sợi dây kéo màn còn ánh sáng chiếu tới chính là sân khấu, nơi mà những câu chuyện đơn giản hoặc phức tạp đang diễn ra.
Ánh trăng từ trên cao rọi qua khung cửa sổ nghiêng nghiêng trải trên sàn gỗ. Diệp Tích Ngôn nằm nghiêng trên giường, đêm nay cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau bầu trời nhiều mây.
Mặt trời không xuất hiện nhưng bầu trời vẫn sáng rực, ngẩng đầu lên là ánh sáng chói lóa đến mức không mở được mắt.
Ngày cuối cùng của đoàn xe ở làng người Miêu không khác mấy so với lần ở thị trấn Bắc Giang trước đó: xử lý công việc kết thúc, thu dọn hành lý, bổ sung nhu yếu phẩm và xác nhận lộ trình cho sáng hôm sau cùng điểm dừng chân giữa đường.
Công việc bận rộn, mọi người trong đoàn đều dậy từ sáng sớm tinh mơ.
Diệp Tích Ngôn tỉnh dậy lúc 6 giờ rưỡi, cô rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu. Buổi sáng cô phải giúp xử lý công việc cuối cùng và lên kế hoạch, buổi chiều lại phải ra thị trấn mua chút đồ bổ sung.
Số người trong đoàn không đông, ai cũng có nhiệm vụ riêng, không ai được nhàn rỗi. Ngay cả La Như Kỳ cũng bị cử đi khiêng đồ.
Khi xác nhận lộ trình, tài xế của một đoàn xe khác và Tô Bạch cũng có mặt.
Thiệu Vân Phong thông báo rằng đoàn của Tô Bạch cũng sẽ tham gia chuyến đi đến tỉnh Quý Châu, bắt đầu khởi hành từ ngày mai. Hai đoàn xe sẽ xuất phát đồng hành, có thể hỗ trợ lẫn nhau trên đường.
Diệp Tích Ngôn không hề biết chuyện này, nhóm của Hà Anh Chính cũng vừa mới nghe tin vì đây là quyết định vào phút chót.
Tiểu Trần tò mò hỏi: "Tô tiểu thư, các cô cũng đến thôn Dương Gia sao?"
Tô Bạch mỉm cười nhẹ nhàng: "Phải."
"Đi du lịch à?
"Thôn Dương Gia không phải điểm đến lý tưởng để du lịch vào mùa hè vì nơi đây nằm ở vị trí quá hẻo lánh. Tô Bạch đáp:"Không hẳn vậy."
Cô giải thích sơ qua, nói rằng muốn theo đoàn từ thiện đến đó để quan sát và thử làm vài việc có ý nghĩa.
Dĩ nhiên đó chỉ là lý do nghe cho hay.
Ai mà biết thật sự là vì điều gì.
Tô Bạch là trưởng đoàn của họ, cô chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho chuyến hành trình. Quyết định thay đổi lịch trình lần này cũng là ý của cô, mà các thành viên khác trong đoàn đều không phản đối, họ hoàn toàn ủng hộ.
Bên này, Thiệu Vân Phong rất hoan nghênh sự tham gia của đoàn họ. Với anh, hành động này không chỉ là sự khẳng định cho hoạt động từ thiện của đoàn xe mà còn giúp tạo cơ hội để tuyên truyền thêm.
Vì quyết định đã được đưa ra, mọi người chỉ còn cách hòa hợp với nhau.
Thiệu Vân Phong dành vài phút trao đổi riêng với Tô Bạch, anh nói về các vấn đề trong tuần tới bao gồm chỗ ở và sự an toàn.
Diệp Tích Ngôn không nói gì, cô chỉ tập trung cùng một tài xế khác của đoàn để xác định điểm dừng chân tối mai.
Thôn Dương Gia cách làng người Miêu quá xa nên điểm dừng chân tối mai sẽ nằm ở ranh giới giữa tỉnh Quý Châu và tỉnh hiện tại. Đến sáng hôm sau, đoàn xe sẽ ghé thăm một trường học đặc biệt trước khi tiếp tục hành trình. Dự kiến đoàn sẽ đến nơi vào tối ngày mốt hoặc sáng sớm hôm sau.
Thiệu Vân Phong đã đăng thông báo này vào nhóm chat chung của đoàn.
Việc mua đồ bổ sung tại thị trấn do hai đoàn xe cùng thực hiện, Diệp Tích Ngôn dẫn đường. Trong xe ngoài Giang Tự còn có Tô Bạch.
Tô Bạch tỏ ra rất thân thiện, cô không ngồi trên xe của đoàn mình mà sang ngồi chung xe với nhóm của Diệp Tích Ngôn.
Trên đường tới thị trấn, cô không ngừng tìm cách bắt chuyện với Giang Tự, hỏi vài câu không đầu không đuôi chẳng hạn như về công việc tại bệnh viện của Giang Tự, rõ ràng là cố ý tạo sự gần gũi.
Giang Tự tính cách ôn hòa, hầu hết đều trả lời dù cô không thật sự hứng thú trò chuyện.
Chị Hạ ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng góp lời, trò chuyện rất hợp cạ với Tô Bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!