Những người trong phòng lần lượt xác nhận số bài của mình, không khí lúc này trong tích tắc lặng ngắt như tờ rồi bất chợt bùng nổ tiếng cười vang dội.
Đám đông toàn những người táo bạo, chẳng hề kiêng dè. Khi đã vui thì họ không ngần ngại làm loạn, như thể chỉ cần được khích lệ đôi chút là họ sẽ bay thẳng lên trời.
Trong hơn một tuần cùng nhau, mọi người đã phần nào hiểu tính cách của Diệp Tích Ngôn và Giang Tự. Biết Giang Tự quá nghiêm túc, họ không dám trêu chọc cô.
Thay vào đó, cả đám đồng thanh gọi: "Tích Ngôn, Tích Ngôn ~"
Rõ ràng, đối tượng "dễ trêu
"hơn luôn là Diệp Tích Ngôn. Cả căn phòng như sôi sục. Tiếng cười đùa không dứt, chẳng ai có ý định ngừng lại. Hà Anh Chính với bản tính thẳng thắn của mình cũng không nhận ra rằng việc đặt ra thử thách này có thể làm khó đối phương. Anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng đây là trò đùa vô hại, không gây khó chịu. Vì vậy, anh vẫn hào hứng hô to:"Tiến lên!
Tích Ngôn!"
Diệp Tích Ngôn cảm thấy toàn thân đông cứng, đầu óc trống rỗng. Tim cô đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồng ng. ực, cơ thể như bị rút hết sức lực không thể di chuyển.
Bên cạnh là Giang Tự ngồi yên, biểu cảm vẫn điềm tĩnh và lạnh nhạt như thường lệ.
Diệp Tích Ngôn vô thức nhìn sang Giang Tự, ánh mắt ngập ngừng đầy khó xử. Nhưng ánh sáng từ chiếc đèn trên trần lại quá chói khiến từng cảm xúc nhỏ nhất của cô đều bị phơi bày ra ngoài.
Giang Tự chậm rãi cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, liếc nhẹ sang Diệp Tích Ngôn. Ánh nhìn ấy không hề chạm đến đám đông đang ồn ào kia, như thể họ chẳng hề tồn tại.
Trái tim Diệp Tích Ngôn dường như bị bao phủ bởi một cơn hỗn loạn. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Tự, chỉ có thể quay đầu đi giả vờ chăm chú nhìn Hà Anh Chính và những người khác vẫn đang trêu đùa.
"Hai mươi giây!"
Một người trong nhóm hét lên.
"Hai mươi giây, hai mươi giây!" Một cô gái khác hưởng ứng, giọng đầy hưng phấn.
La Như Kỳ che miệng cười trộm nhưng đuôi mắt lại cong xuống, cố kìm nén cảm xúc để không cười quá lộ liễu.
Dưới góc nhìn của đám đông, đây chỉ là một trò đùa để khuấy động không khí. Nhưng với hai người trong cuộc, tình thế lại hoàn toàn khác.
Diệp Tích Ngôn bối rối không thể suy nghĩ rõ ràng.
Trong phút chốc, cô không biết mình nên làm gì. Bị dồn vào thế bí, cô như bị một lực vô hình dẫn dắt. Không kiểm soát được bản thân, cô quay sang nhìn Giang Tự lần nữa rồi bất giác tiến gần hơn.
Giang Tự vẫn không nhúc nhích, hàng mi khẽ rủ xuống như ngầm chấp nhận.
Diệp Tích Ngôn khẽ nghiêng người, khi sắp chạm tới cô lại hơi lệch đầu đổi góc tiếp cận.
Cô không hề lập tức chạm môi. Khi khoảng cách chỉ còn lại trong gang tấc, cô nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Giang Tự rồi chậm rãi chạm tay vào gò má của cô ấy. Ngón tay cái của Diệp Tích Ngôn ấn nhẹ nơi khóe môi Giang Tự, tạo ra một lớp chắn mỏng manh.
Sau đó cô cúi xuống, hoàn tất một nụ hôn "giả" trước mặt mọi người.
Không có bất kỳ giao tiếp nào giữa hai người, cũng không hề có sự chuẩn bị. Một bên là người bị động, một bên là người bất giác tiến tới, mọi thứ diễn ra đầy bất ngờ.
Căn phòng yên lặng đến mức kỳ lạ.
Không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng như vậy, càng không ngờ Diệp Tích Ngôn sẽ chủ động, còn Giang Tự thì lại thản nhiên đón nhận.
La Như Kỳ há hốc mồm.
Tề Tam ngơ ngác như bị hóa đá. Tô Bạch ngồi cạnh thì im lặng, ánh mắt đầy ẩn ý. Một số người khác vốn chỉ hùa theo trêu đùa giờ đây cũng hoàn toàn bất ngờ trước diễn biến này.
Hai mươi giây trôi qua, vừa ngắn ngủi lại vừa dài dằng dặc.
Để khiến màn "diễn xuất" trông chân thật hơn, Diệp Tích Ngôn còn nâng tay trái lên giả vờ v. uốt ve tai Giang Tự rồi chạm nhẹ vào cổ cô. Cô khéo léo che đi góc nhìn từ những người xung quanh, tạo cảm giác như hai người thực sự đang hôn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!