Chương 20: Em yên phận chút đi

Khu nhà sàn vào lúc rạng sáng im lìm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Diệp Tích Ngôn không khỏi giật mình. Nhìn thấy hai chữ hiển thị trên màn hình, lưng cô bất giác thẳng tắp, cả người như cỗ máy bị lỗi mạch, đứng đờ ra đó không kịp phản ứng gì.

Giang Tự đứng ở bên ngoài chờ, cô chỉ gõ cửa một lần duy nhất.

Diệp Tích Ngôn thoáng hoảng hốt, vội vàng đặt túi nước trong tay xuống. Cô để chân trần bước xuống giường lúng túng tìm dép. Một chiếc xỏ hẳn còn chiếc kia chỉ đi một nửa, cô loay hoay kéo chăn cuộn tròn lại cho ngay ngắn. Chỉ mất vài giây cô ra mở cửa.

Hai người đối diện nhau, ánh mắt chạm vào nhau trong một khoảnh khắc tĩnh lặng.

Vì đã lên giường từ sớm cộng thêm những vết bỏng ở cánh tay và mu bàn chân khiến cô không muốn mặc đồ quá rườm rà, Diệp Tích Ngôn hiện tại ăn mặc khá thoải mái: quần short xám ngắn và một chiếc áo hai dây màu trắng đơn giản. Lớp vải mỏng nhẹ càng làm lộ rõ những đường nét cuốn hút.

Khuôn mặt của cô dù để mộc cũng không thua kém gì khi trang điểm, nét đẹp tự nhiên này hoàn toàn chấp nhận được mọi sự soi xét kỹ lưỡng.

So với dáng vẻ thoải mái của cô, Giang Tự ở ngoài cửa lại có vẻ chỉn chu hơn nhiều. Cô vẫn mặc bộ đồ lúc ban ngày, giày cũng không thay, tóc buộc thấp sau gáy. Rõ ràng cô chưa kịp rửa mặt chải đầu, có lẽ vừa làm gì đó gấp gáp mà đến đây ngay.

Trên tay Giang Tự cầm hai túi đá và tuýp thuốc trị bỏng còn thừa lại từ tối.

Diệp Tích Ngôn còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, buột miệng gọi: "Bác sĩ Giang."

Giang Tự nói thẳng: "Chị lên xem thử vết thương."

Như thể bị đánh thức khỏi cơn mộng mị, Diệp Tích Ngôn liền nghiêng người tránh sang một bên: "Chị vào trong ngồi đi.

"Không rõ Giang Tự tiện đường ghé qua hay có ý định lên thăm cô từ trước nhưng dù sao cũng nên mời vào. Phòng của Diệp Tích Ngôn không gọn gàng như phòng của Giang Tự. Trên bàn và ghế đầy những thùng giấy, chỉ có chiếc giường là có thể ngồi được. Biết rõ Giang Tự mắc chứng sạch sẽ, không ưa môi trường bừa bộn nên cô đặc biệt giải thích:"Vật tư của đoàn, em đem từ xe vào, sợ mất nên để tạm ở đây."

Giang Tự nhận ra đây đúng là đồ của đội vận chuyển, chính tay cô cũng đã giúp khuân vác chúng trước đó. Không để tâm nên cô chỉ đáp gọn: "Chị biết."

Diệp Tích Ngôn hỏi: "Chị uống nước không?"

"Không cần.

"Dù vậy, cô vẫn rót hai cốc nước đặt lên tủ đầu giường, mặc kệ Giang Tự có uống hay không. Ở trên giường, chiếc điện thoại của cô vẫn còn sáng màn hình, nó hiển thị khung chat giữa hai người. Giang Tự vô tình liếc qua, phát hiện tên lưu của cô dành cho mình không phải tên thật cũng không phải là nickname vốn có, mà là:"Đại bác sĩ

"Ba chữ này vốn mang cảm giác trêu chọc hoặc tâng bốc, nhưng vì cả hai đã hiểu rõ phần nào về nhau nên nó không hề khiến người ta khó chịu. Trái lại, nó mang theo chút thân mật khó nói thành lời, hơi ấm áp, thậm chí lại có chút mơ hồ ám muội. Giang Tự khẽ ngước mắt, ánh nhìn thoáng lướt qua khuôn mặt của cô. Diệp Tích Ngôn vừa cúi xuống nhặt điện thoại, vừa vờ như không để ý gì, nhanh tay tắt màn hình. Sau đó, cô hỏi thăm:"Chị bận gì tối nay vậy?"

Giang Tự thu ánh nhìn lại, bình thản trả lời: "Ra ngoài khám bệnh cho người ta."

"Vừa nãy sao?"

"Ừ."

"Khám cho ai thế?"

"Nhà bên cạnh, có trẻ con bị bệnh."

"Người ta tự đến tìm chị à?"

"Là ông chủ nhờ, muốn chị đến khám tại nhà."

Ông chủ đây chính là người quản lý khu nhà sàn.

Ở vùng lân cận khu vực này không có bệnh viện, chỉ có một trạm y tế nhỏ tạm bợ, thường chỉ chữa được các bệnh nhẹ. Bác sĩ duy nhất của trạm này lại vừa rời đi mấy ngày trước để học tập, chưa quay về. Lúc này ngay cả đi đến bệnh viện ở trấn gần nhất cũng bất tiện.

May mắn thay trong đoàn lại có hai bác sĩ tài giỏi nên ông chủ mặt dày nhờ Giang Tự giúp.

Lúc đó Giang Tự còn đang làm việc, tranh thủ lúc rảnh nên nhận lời luôn.

"Có nghiêm trọng không?"

"Không sao," Giang Tự trả lời: "Chỉ ăn nhiều quá nên khó tiêu thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!