Đêm khuya, không gian xung quanh tĩnh lặng và yên bình.
Các thành viên trong đoàn được chia ra ở tầng một và tầng hai theo giới tính. Tầng này chỉ có khách nữ, nhưng đã gần đến nửa đêm, ai nấy đều đã nghỉ ngơi. Lúc này bất ngờ có một người xuất hiện, Giang Tự không chuẩn bị tâm lý nên phản ứng hơi mạnh mẽ.
Cô dùng một cánh tay che lấy ngực, tắt vòi nước rồi hơi xoay người, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Diệp tiểu thư.
"Giọng cô trầm thấp, cố nén lại một phần cảm xúc mơ hồ. Thấy người vừa mới vào không lâu, Diệp Tích Ngôn lập tức quay đầu đi chỗ khác, treo quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân lên giá."Muộn thế này rồi, bác sĩ Giang mới hoàn thành công việc à?"
Giang Tự nhướng mắt, đôi bàn tay trắng muốt khẽ cong lại.
"Có cuộc họp nên mất thời gian."
Diệp Tích Ngôn quay lưng về phía cô c. ởi đồ. Chỉ trong vài động tác nhanh gọn, cô đã tự mình thoát khỏi chiếc quần short jeans.
"Ngày mai các cô còn phải làm việc tiếp à?
"Động tác của cô quá nhanh, hầu như không chút do dự. Trong chớp mắt, Giang Tự đã nhìn thấy tấm lưng với những đường cong rõ ràng, đôi chân thẳng tắp và vòng eo thon gọn của Diệp Tích Ngôn. Giang Tự thoáng sững lại rồi ngay lập tức cúi mắt, xoay vòi nước nóng và quay người lại, đáp:"Ngày mai phải đến bệnh viện thị trấn để hướng dẫn.
"Diệp Tích Ngôn không nhận ra sự lúng túng của cô, khoác khăn tắm lên vai, lấy đồ vệ sinh cá nhân và tự nhiên bước tới đứng ở chỗ trống bên cạnh. Dù đang là giữa mùa hè nhưng chưa phải lúc có thể tắm nước lạnh, Diệp Tích Ngôn không dám tắm ngay dưới vòi sen mà chuyển vòi sang hướng khác để nước chảy ra ngoài một lúc. Sau khi đặt đồ lên ống nước nổi, cô hứng một ít nước ấm và rửa mặt, đáp lại:"Các cô bận thật, vừa mới đến mà đã có nhiều việc phải làm."
Giang Tự không ngẩng đầu lên: "Còn Diệp tiểu thư thì sao, ngày mai cô có lịch trình gì không?"
Diệp Tích Ngôn lau mặt, thử nhiệt độ nước rồi chỉnh lại vòi sen.
"Tôi à? Vẫn chưa biết nữa, Thiệu Vân Phong chưa giao nhiệm vụ gì cả, đến lúc đó xem như thế nào.
"Đội gồm mười sáu người, chín nam bảy nữ, ai nấy đều có nhiệm vụ riêng theo kế hoạch. Nhiệm vụ chính của Diệp Tích Ngôn là lái xe và vận chuyển hàng hóa, chỉ khi nào thiếu người thì cô mới phải tham gia các công việc khác. Giang Tự nói:"Vậy thì cô có thể nghỉ ngơi rồi."
Diệp Tích Ngôn cũng định vậy, vì lái xe đường dài khá mệt mỏi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ giúp tránh tình trạng mệt mỏi khi lái xe.
Chuyện trò vài câu trong lúc tắm là chuyện bình thường, hai người nói qua lại vài ba phút, toàn những chuyện không quan trọng. Sau đó Giang Tự ngừng lại vì không còn gì để nói.
Có lẽ không quen với việc tắm cùng người khác như vậy nên Giang Tự luôn cúi mắt, mỗi khi lấy thứ gì đó cô đều quay lưng về phía Diệp Tích Ngôn, từ đầu đến cuối không hề nhìn lung tung.
Cô giữ thái độ nghiêm túc đến mức gần như có phần cố ý, như thể muốn tránh nghi ngờ.
Diệp Tích Ngôn nhìn thoáng qua bên trái, chỉ thấy tấm lưng trắng như ngọc của Giang Tự, không hề nhìn thấy gì không nên thấy.
Nếu phải thành thật, Diệp Tích Ngôn không cảm thấy ngại ngùng gì cả, thậm chí cô còn nghĩ vị bác sĩ này có vẻ quá khắt khe.
Cả hai đều là phụ nữ, những gì người kia có thì cô cũng có, chỉ là cùng tắm một lần, không cần phải cẩn trọng như vậy. Huống chi Giang Tự là bác sĩ, đã hơn hai mươi gần ba mươi tuổi, trên bàn phẫu thuật chắc chắn đã thấy không ít cơ thể, phải nên xem đó là chuyện bình thường mới phải.
Nhưng suy nghĩ là vậy, Diệp Tích Ngôn cũng không nói ra điều đó trước mặt Giang Tự, cô vẫn tôn trọng đối phương và cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Một lúc sau, phòng tắm trở nên yên lặng một cách lạ thường.
Không ai nói gì, bất kỳ âm thanh nào dù nhỏ nhất cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Nước nóng chảy qua cơ thể rơi xuống mặt sàn ẩm ướt, khắp nơi đều đọng lại những vệt nước.
Phòng tắm này chỉ có một cống thoát nước, thiết kế không hợp lý lắm. Khi hai vòi hoa sen cùng mở, nước dưới sàn không thoát kịp, dần dần tràn ra các góc và tích tụ thành một vũng.
Diệp Tích Ngôn thích rửa mặt trước khi gội đầu nên cô gấp khăn lại thành một miếng nhỏ, vắt khô nước rồi đặt lên mặt.
Khăn quá dày khiến cô cảm thấy hơi khó thở sau một lúc. Cô khẽ hít một hơi, lồng ng. ực cũng nhấp nhô theo nhịp thở không ổn định.
Ở bên cạnh, Giang Tự hơi khựng lại, cô chậm lại một nhịp.
Diệp Tích Ngôn gỡ khăn tắm ra vỗ vỗ lên khuôn mặt ấm nóng, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ Giang, cho tôi mượn chút đồ nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!