Diệp Tích Ngôn bước đến với vẻ chậm rãi, có chút do dự.
"Không cần phiền phức như vậy đâu."
Rèm cửa đã được kéo kín, đèn bàn cạnh giường bật sáng. Giang Tự không trả lời, cô lấy từ trong vali ra một chiếc áo ngủ lụa lạnh rộng rãi cùng một vài thứ khác rồi kéo Diệp Tích Ngôn lại gần chiếc đèn bàn, nhẹ giọng nói:
"Lại đây đứng gần một chút, đừng cử động."
Ánh sáng từ đèn trần dịu nhẹ, không sáng bằng ánh sáng của đèn bàn.
Diệp Tích Ngôn tiến lên một bước đứng trước mặt Giang Tự.
Toàn bộ phần trước người của Diệp Tích Ngôn bị canh nấm đổ lên, từ ngực đến chân đều ướt sũng. Lúc còn ở dưới lầu Giang Tự không tiện kiểm tra chi tiết, chỉ có thể đưa cô lên phòng để xem kỹ vết thương và bôi thuốc.
Giang Tự kéo vạt áo Diệp Tích Ngôn lên cao, lộ ra vùng bụng dưới.
Phần da ở đó có chút đỏ ửng nhưng không đáng sợ như vết trên cánh tay. May mà lúc canh nóng đổ lên, Diệp Tích Ngôn đã phản xạ nhanh kéo áo ra khỏi da, không để bám chặt vào cơ thể.
Giang Tự cau mày nhìn tiếp xuống phần quần của cô.
Vết canh nấm vẫn còn rõ nhưng may mắn chỉ chiếm một vùng nhỏ, dường như không gây tổn thương.
Kiểm tra một lượt, Giang Tự hỏi: "Còn chỗ nào thấy đau không?"
Diệp Tích Ngôn lắc đầu, trả lời: "Chỉ có tay là hơi đau."
"Còn chỗ này?" Giang Tự chỉ vào vùng bụng dưới.
"Không đau." Cô lắc đầu, giọng chắc chắn. "Không có cảm giác gì cả.
"Giang Tự đưa bộ áo ngủ cho Diệp Tích Ngôn, nhẹ nhàng bảo cô vào phòng tắm xả nước lạnh và thay đồ. Diệp Tích Ngôn hơi ngại ngùng, cô lên tiếng:"Để em lên lầu trên tắm, không làm bẩn chỗ này của chị.
"Bình thường, Diệp Tích Ngôn vốn không câu nệ giờ đây lại trở nên khách sáo. Điều này khác xa với tính cách thường ngày khi ở cạnh bạn bè. Giang Tự làm như không nghe thấy, chỉ nói:"Lát nữa chị sẽ bôi thuốc cho em."
Diệp Tích Ngôn mở miệng muốn từ chối nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
"Đừng chà mạnh." Giang Tự dặn dò.
"Em biết rồi.
"Cô đặt túi nước đá xuống, cầm lấy áo ngủ rồi vào phòng tắm. Phòng tắm nhỏ nằm ngay cạnh cửa ra vào, diện tích không quá lớn, vừa đủ cho một người sử dụng thoải mái. Việc tắm nước lạnh diễn ra nhanh chóng chỉ mất vài phút. Trong lúc đó Giang Tự đứng ở bên ngoài, cách một bức tường nói vọng vào:"Chị phải xuống dưới lầu một chút."
Từ trong phòng tắm, Diệp Tích Ngôn đáp lại mơ hồ: "Được.
"Khi Diệp Tích Ngôn bước ra, Giang Tự vẫn chưa quay lại. Cửa phòng hé mở, cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống tiếp tục dùng túi nước đá chườm lên tay. Không lâu sau Giang Tự trở lại, mang theo hai túi nước mát. Diệp Tích Ngôn quay lại nhìn, đoán rằng chúng là để dành cho mình. Cô giơ cánh tay phải lên, nơi đang chườm đá rồi nói:"Chỉ tay này thôi, dùng túi đá là được."
Giang Tự thay túi nước đá bằng túi nước mát hơn, nhẹ nhàng nói: "Dùng cái này, thay đổi luân phiên để tránh bị phồng rộp."
"Chắc không đến nỗi vậy đâu.
"Diệp Tích Ngôn cảm thấy vết thương không nghiêm trọng như thế, khẽ trả lời. Giang Tự kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô, nhìn thoáng qua rồi khẽ chạm vào đầu gối của Diệp Tích Ngôn."Chỗ này không đau à?"
Diệp Tích Ngôn tưởng Giang Tự đang nói về vết canh nấm ở đùi liền thản nhiên kéo vạt áo ngủ lên để cô xem, không chút do dự: "Chỗ này không sao cả, không đỏ, không đau.
"Hành động này quá bất ngờ, lại có phần quá tự nhiên. Dẫu vậy, cô chỉ kéo áo ngủ đến giữa đùi, dừng lại ngay trên vết canh đổ xuống, không hề làm lộ liễu. Đôi chân dài trắng ngần hiện ra ngay trước mắt, Giang Tự quay mặt đi, giọng bình thản:"Là mu bàn chân.
"Diệp Tích Ngôn mất vài giây mới hiểu, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Mu bàn chân của cô đã đỏ lên giống như vết trên tay, còn có một vết xước nhỏ đến giờ vẫn chảy máu. Có lẽ vì chú ý đến tay và có Giang Tự bên cạnh nên cô không cảm thấy đau cho đến khi phát hiện ra. Giang Tự cúi người, đặt túi nước mát lên mu bàn chân của cô. Cảm giác lạnh buốt khiến Diệp Tích Ngôn theo phản xạ nhấc chân lên một chút. Giang Tự giữ lấy đầu gối cô, nhẹ giọng an ủi:"Nhịn một chút, ngồi yên nào."
Giáo sư Giang lúc này trở nên dịu dàng hơn bình thường, ngay cả giọng nói cũng ấm áp hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!