Chương 18: Lại đây

Mặt trời gay gắt như lửa đốt khiến lá trúc dường như cũng muốn cuộn lại vì nóng.

Bên kia ngọn núi, mặt trời nghiêng bóng về phía Tây nhưng đến tận năm, sáu giờ chiều vẫn chưa chịu lặn. Nó treo lơ lửng như một ngọn đèn khổng lồ, nhuộm cả nửa bầu trời thành một màu vàng rực rỡ, đồng thời phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng dịu dàng.

Đây là thời điểm các đàn chim bay về tổ.

Chúng sải cánh thấp, vòng qua vòng lại trên rặng tre như báo hiệu cơn mưa sắp đến.

Khi nhóm của Giang Tự trở về bản, Diệp Tích Ngôn đã không còn ở trong căn phòng trên tầng ba. Không ai biết cô ấy đã đi đâu.

La Như Kỳ mua một ít trái cây để cả nhóm cùng giải nhiệt, cô hào phóng mang ra mời mọi người. Phát hiện Diệp Tích Ngôn không có mặt, cô liền hỏi: "Tích Ngôn đâu? Đi đâu rồi?

"Mọi người đều lắc đầu, không ai biết. Cuối cùng, bà chủ của ngôi nhà sàn với chất giọng địa phương trả lời:"Đi ra ngoài rồi."

La Như Kỳ hiểu ý, cô đặt quả dưa hấu lớn đã được ướp lạnh lên bàn, nói:

"Thế thì cứ ăn trước, để lại hai miếng cho cô ấy. Lát nữa gọi vào nhóm nhắc là được."

Cô nói xong liền nhờ Hà Anh Chính mang dao ra để cắt dưa.

Cả nhóm đều đã mệt lử sau một ngày dài di chuyển dưới nắng gắt, chẳng ai buồn khách sáo. Họ nhanh chóng vây quanh chiếc bàn dài, chia nhau những miếng dưa mát lạnh. La Như Kỳ còn lấy thêm một thùng trà giải nhiệt để phát cho mọi người.

Giang Tự không ăn dưa hấu.

Cô chỉ đứng dưới nhà vài phút, uống hết một lon trà rồi đi lên lầu.

Tề Tam thấy vậy liền gọi với theo: "Lấy một miếng dưa lên đi, ăn mát lắm!

"Giang Tự vẫn giữ thái độ điềm tĩnh quen thuộc, không quá thân mật nhưng cũng không lạnh lùng. Cô không đáp, chỉ lắc đầu từ chối và tiếp tục bước đi. Lần thứ hai bị từ chối, Tề Tam gãi đầu lúng túng. Gương mặt anh thoáng chút ngượng ngùng. Hà Anh Chính ngồi cạnh đó khẽ vỗ vai anh, cười nói để phá tan bầu không khí ngượng ngập:"Dưa ngon thế này, mau ăn đi! Không ăn nhanh là hết sạch đấy!"

Giang Tự không để tâm đến họ.

Cô đi thẳng vào phòng, tìm một bộ quần áo sạch và cắm sạc cho chiếc điện thoại đã hết pin từ buổi chiều.

Khi điện thoại khởi động lại, hàng loạt tin nhắn từ WeChat hiện lên. Nhưng Giang Tự không vội kiểm tra. Cô dành thời gian thu dọn đồ đạc trong phòng, tranh thủ giặt quần áo sau đó đi tắm.

Khoảng nửa tiếng sau cô bước ra, tóc vẫn còn ướt.

Cô vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, lần lượt mở từng tin nhắn và trả lời. Cuối cùng cô vào nhóm trò chuyện, kéo lên đọc lại những tin nhắn trước đó, tìm đến nơi mọi người đã nhắc đến mình.

Lướt một hồi, ánh mắt cô dừng lại ở một dòng tin nhắn từ Diệp Tích Ngôn. Đọc xong cô khựng lại một chút.

Kéo xuống tiếp, tin nhắn sau đó đều là những câu chuyện rôm rả của người khác. Không thấy Diệp Tích Ngôn góp mặt thêm lần nào.

Trong vô thức, Giang Tự mở khung chat riêng với Diệp Tích Ngôn.

Ảnh đại diện của cô ấy là một bức ảnh chụp đường đèo với những khúc cua ngoằn ngoèo. Có vẻ như được chụp ở nước ngoài, phong cách đơn giản mà ấn tượng.

Khung chat của hai người gần như trống không, chỉ có hai dòng: một yêu cầu kết bạn và một tin nhắn hệ thống xác nhận kết bạn.

Giang Tự vuốt lên vuốt xuống khung chat theo thói quen, sau đó nhấn vào trang cá nhân của Diệp Tích Ngôn.

Bài đăng gần đây nhất của cô ấy là bộ ảnh phong cảnh trong bản làng. Ba bức ảnh gồm: rừng tre, núi non dưới ánh hoàng hôn và một góc chụp chính diện ngôi nhà sàn.

Trong bức ảnh cuối, ô cửa sổ tầng hai mở rộng được ánh hoàng hôn chiếu sáng, để lại một bóng mờ nhỏ. Giang Tự nhận ra, đó chính là căn phòng mà cô đang ở. Chắc là vô tình trùng hợp thôi.

Tiếp theo, cô lướt qua vài bài đăng cũ hơn.

Có một bức ảnh chụp nhóm với các đồng đội trong đội đua xe ở Đức, được đăng trước khi Diệp Tích Ngôn về nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!