Câu hỏi vừa dứt, phản ứng của mọi người mỗi người mỗi khác.
Mấy anh chàng có mắt nhìn liền hạ giọng, không để làm phiền không khí bên này. Tề Tam giả vờ chăm chú ăn uống, vừa gắp thức ăn vừa uống cháo làm như không nghe thấy. Còn Diệp Tích Ngôn, cô lặng lẽ đặt thìa xuống, trong lòng đã hiểu rõ ý đồ.
Đoạn trò chuyện nơi góc cầu thang đêm qua Diệp Tích Ngôn đã nghe thấy không sót một chữ. Giờ đây, cô lập tức nhận ra dụng ý của câu hỏi kia.
Hà Anh Chính rõ ràng đang thay mặt Tề Tam dò hỏi, dường như còn muốn giúp đẩy mối quan hệ này tiến triển.
Tề Tam thực ra cũng không tệ.
Anh cao hơn 1m8, ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh và thu nhập đều ổn định, tính cách cũng không có gì đáng chê trách. Dù xét về mọi mặt anh không bằng Giang Tự, còn nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng nếu so sánh tổng thể, anh vẫn được xem là người trẻ tài năng, đủ sức theo đuổi Giang Tự.
Trong mắt mọi người, ít nhất là về hình thức, anh và Giang Tự khá xứng đôi.
Rõ ràng anh đã có ý với cô, mà Hà Anh Chính và mấy người bạn thân đang tìm cách tác hợp, tạo cơ hội để hai người gần gũi nhau hơn. Chuyến đi xuống thị trấn hôm nay chính là cơ hội. Một chuyến đi dạo vừa có thể trò chuyện tìm hiểu thêm về nhau, vừa tăng thêm thời gian tiếp xúc.
Có lẽ Giang Tự vẫn chưa nhận ra điều này. Cô bình thản đặt đũa xuống, trả lời chậm rãi:
"Bao giờ đi?"
Hà Anh Chính lập tức cười đáp: "Ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi, lái xe qua đó."
Giang Tự gật đầu: "Được thôi."
Hà Anh Chính kín đáo nháy mắt với Tề Tam rồi giả bộ tự nhiên nói thêm:
"Bác sĩ La và mấy người nữa cũng muốn đi, đến lúc đó tụi mình đi cùng họ luôn."
Không có việc gì làm nên Giang Tự cũng không phản đối. Cô đồng ý một cách thoải mái theo ý của mọi người.
Tề Tam nở nụ cười rạng rỡ, khóe mắt ánh lên niềm vui khó giấu.
Chỉ có Diệp Tích Ngôn là im lặng, không nói gì thêm cũng không ăn uống nữa.
Không ai nhận ra điều gì bất thường. Cả bàn vẫn cười nói vui vẻ. Thiệu Vân Phong ngỏ ý rủ Diệp Tích Ngôn cùng đi thị trấn nhưng cô khéo léo từ chối, viện lý do có việc cần làm.
Tâm trạng cô giấu kín đến mức không ai nhận ra.
Gương mặt cô vẫn điềm nhiên như thường khiến Thiệu Vân Phong cũng không nghi ngờ gì thêm, chỉ hỏi: "Cần anh giúp gì không?"
Cô lắc đầu:
"Không cần đâu. Mọi người cứ đi đi, chơi vui nhé."
Thiệu Vân Phong không gặng hỏi nữa, nhanh chóng đổi chủ đề, mượn luôn xe Jeep của cô để tiện di chuyển.
Diệp Tích Ngôn sẵn lòng, cô đưa chìa khóa xe cho Hà Anh Chính.
Không khí trên bàn ăn vẫn hòa hợp, sau đó mọi người lần lượt lên lầu chuẩn bị.
Lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, sương sớm đã tan biến hoàn toàn, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng, chạm ngưỡng 37°C.
Hà Anh Chính và cả nhóm hứng khởi, không ai sợ nắng. Họ lần lượt lên xe, cười nói rôm rả, chỉ trong chốc lát đã rời đi.
Trước khi đi, Hà Anh Chính còn cố thò nửa người ra khỏi cửa xe vẫy tay với Diệp Tích Ngôn đứng trên lầu ba, lớn tiếng gọi: "Đi đây, tối gặp nhé!"
Diệp Tích Ngôn đứng bên cửa sổ phòng mình, tay kẹp điếu thuốc nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn rồi mới quay người vào trong.
Có lẽ vì trời quá nóng lại không bật điều hòa, không gian trong phòng trở nên ngột ngạt khiến cô cảm thấy bức bối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!