Sau chuyến đi đến suối nước nóng Mẫn Khê, nhóm người trở về Miêu Trại khi trời đã gần về khuya.
Thiệu Vân Phong đứng đợi trước cửa nhà sàn tận tâm điểm danh từng người, xách đồ và nhẹ nhàng mời mọi người ăn khuya trước khi lên lầu nghỉ ngơi.
Bữa khuya không quá thịnh soạn, chỉ có hai đĩa cá nướng giấy gói với hai vị khác nhau, thêm vài món ăn nguội và trà đặc sản của Miêu Trại.
Cả ngày bận rộn với công việc quay phim nên ai cũng tiêu tốn nhiều sức lực. Hôm nay mọi người mải mê với việc ghi hình nên ăn uống không được mấy, bây giờ đều cảm thấy đói. Diệp Tích Ngôn ăn vài miếng rau dương xỉ, gắp thêm vài đũa cá sau đó chỉ lo uống trà.
Còn Giang Tự ăn thậm chí còn ít hơn cô, chỉ gắp vài miếng cá và không động đến trà.
Mặc dù cả hai đã ăn xong nhưng vì phép lịch sự nên họ vẫn ngồi lại bàn.
Hà Anh Chính cùng nhóm của anh bắt đầu bàn về quá trình quay phim, thảo luận cách cắt ghép và biên tập sao cho kịp trước buổi trưa mai, đêm nay nhất định phải thức trắng để hoàn thành.
Diệp Tích Ngôn không rành về mấy việc này, cô ngồi chán nản dưới bàn lướt điện thoại mà không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Giang Tự ngồi đối diện còn ít nói hơn cô.
Trong suốt thời gian đó, cô chỉ trao đổi vài câu với Hà Anh Chính, giọng nói nhẹ nhàng không rõ nội dung.
Thiệu Vân Phong hỏi về tiến độ và kết quả quay phim. Một người đàn ông ngồi bên trái Diệp Tích Ngôn cười nói: "Hôm nay nhờ có Tích Ngôn và giáo sư Giang, không thì còn lâu mới xong."
Chị Hạ cũng tham gia vào, nở nụ cười hiền hậu: "Cảnh quay của hai em ấy thật sự rất tốt. Ngày mai cắt ghép xong nhất định sẽ gửi cho anh xem trước.
"Cả bàn liền chuyển chủ đề sang Diệp Tích Ngôn và Giang Tự, bắt đầu khen ngợi sự xuất sắc của họ trong quá trình quay phim. Nhiếp ảnh gia rất tán thưởng Giang Tự, khéo léo ca ngợi cô rồi sau đó trực tiếp khen cô thật giỏi giang, không chỉ có tài năng mà còn xinh đẹp, đúng chuẩn một nữ thần. Hà Anh Chính cùng mọi người cười rộ lên, trêu chọc vị nhiếp ảnh gia họ Tề:"Tề Tam, anh đúng là hết nói nổi rồi, giáo sư Giang vẫn còn ở đây, biết giữ mồm miệng đi chứ!
"Nhiếp ảnh gia họ Tề gãi gãi mũi, lộ vẻ ngại ngùng khi bị trêu ghẹo ngay trước mặt. Mọi người cũng hùa theo:"Chà, ngại kìa!"
"Hiếm thấy thật đấy, Tề Tam mà cũng biết xấu hổ à."
"Không dễ gì đâu."
Những trò đùa tinh tế như vậy không mang tính xúc phạm, chỉ cần khéo léo kiểm soát mức độ thì cũng có thể thể hiện được ý nghĩ thông qua sự trêu đùa.
Diệp Tích Ngôn nhấn nút tắt điện thoại, khóa màn hình, thu lại ánh mắt.
Những tiếng cười đùa cũng không kéo dài quá lâu, nó nhanh chóng tan đi chỉ sau vài câu nhẹ nhàng.
Sau đó, Thiệu Vân Phong nhắc đến công việc của ngày mai không quá nhiều, khuyên mọi người nên nghỉ ngơi thật tốt vào tối nay, sáng mai có thể tự do sắp xếp.
Hà Anh Chính cùng nhóm của anh ngay lập tức hẹn nhau sáng mai quay lại Mẫn Khê tắm suối nước nóng lần nữa vì hôm nay vẫn chưa tắm được đã đời.
Bữa khuya kéo dài gần một tiếng, người đầu tiên rời bàn là chị Hạ. Chị Hạ nói rằng mình đã mệt, muốn về phòng nghỉ sớm.
Giang Tự là người thứ hai đứng dậy, cô đi cùng chị Hạ lên lầu.
Diệp Tích Ngôn thuộc nhóm rời bàn sau cùng, cùng đi với Hà Anh Chính và những người khác, trong đó có cả Tề Tam. Đến khúc cua cầu thang, cô chia tay họ và tiếp tục đi lên tầng trên.
Chỉ vừa bước lên hai bậc, cô đã nghe thấy tiếng nói vang lên từ phía sau, những lời lẽ có ý tứ sâu xa lọt vào tai cô.
"Tam ca, ngày mai hẹn giáo sư Giang đi chơi nhé."
Diệp Tích Ngôn quay đầu lại nhìn về phía sau.
Họ đã đi xa và rẽ vào hành lang ở phía đối diện.
Cô đứng lại đó một lúc đến khi bóng dáng của những người kia hoàn toàn biến mất mới từng bước một bước lên tầng ba.
Tầng ba yên tĩnh hơn tầng hai, hành lang sáng lên bởi ánh đèn màu vàng cam, ánh sáng yếu ớt. Những du khách ở tầng này đã chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đều đóng kín.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!