Gió đêm thổi qua, những khóm trúc cao vút khẽ đung đưa.
Diệp Tích Ngôn đưa tay lau mặt, nghe thấy tiếng gọi liền nghiêng đầu.
Giang Tự đứng ở rất gần, chỉ cách cô một cánh tay, chỉ cần với tay là có thể chạm đến.
Hồ nước ở đây có hình bầu dục không đối xứng, nhỏ hơn nhiều so với hồ bên cạnh. Chỉ đủ chỗ cho ba, bốn người ngâm mình. Cả hai đều cao ráo, tay chân dài, ngồi trong hồ với khoảng cách gần đến mức dường như sắp chạm vào nhau.
"Đưa cho chị một chiếc khăn,
"Giang Tự nói. Khu nghỉ dưỡng đã chuẩn bị sẵn những chiếc khăn bông có kích cỡ khác nhau. Khăn vuông dùng để đắp mặt và cổ, khăn dài dùng để lau người. Khăn được đặt gọn gàng trên chiếc khay gỗ chạm khắc bên tay phải của Diệp Tích Ngôn. Diệp Tích Ngôn có chút ngập ngừng, không thoải mái lắm."Chị muốn loại nào?"
Giang Tự vỗ nhẹ lên cổ trả lời, "Loại ngắn."
Diệp Tích Ngôn gật đầu lấy một chiếc khăn vuông trắng, cô nghiêng người đưa qua.
Giang Tự nói lời cảm ơn, khẽ dịch lại gần để dễ dàng nhận khăn.
Khoảng cách giữa hai người lại được rút ngắn. Lúc này không cần phải vươn tay, chỉ cần nhấc nhẹ cánh tay là có thể chạm vào nhau.
Khi xuống nước, toàn thân Giang Tự đã ướt đẫm, lớp vải mỏng ôm sát làn da trắng ngần, tôn lên từng đường cong của cơ thể khiến cô ấy trông còn quyến rũ hơn so với khi đứng trên bờ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tích Ngôn thấy Giang Tự trong dáng vẻ như thế này. Trước đây, bác sĩ Giang luôn chỉn chu, ít khi mặc đồ ngắn, luôn là áo sơ mi và quần dài, phong cách đơn giản và thanh lịch, tạo cảm giác rất xa cách.
Nhưng giờ đây Giang Tự đột nhiên thay đổi phong cách, trông vẫn là cô ấy nhưng toàn bộ khí chất đã khác biệt, đầy quyến rũ và thu hút.
Diệp Tích Ngôn xoay người, hai tay chống lên thành hồ.
Cô cố tình không nhìn người bên cạnh, thay vào đó tập trung quan sát nhóm blogger du lịch, tỏ vẻ như rất hứng thú với việc quay phim.
Giang Tự cũng không làm phiền, lặng lẽ ngồi bên cạnh thư giãn trong làn nước ấm.
Cô vắt chiếc khăn đắp lên cổ, lau nhẹ hai bên vai.
Âm thanh từ việc khuấy động mặt nước lúc nổi lên, lúc lắng xuống khiến mặt nước không lúc nào yên ả, gợn sóng lan ra đều đặn.
Diệp Tích Ngôn vô tình kê cằm lên cánh tay, cảm nhận làn nước ấm lăn tăn ở ngực. Cô thu chân lại, muốn kéo ra xa một chút nhưng cơ thể dường như không nghe theo ý muốn, đôi chân như bị sức nặng nào đó níu giữ, không thể di chuyển.
Một lúc lâu sau cô mới thả lỏng, dựa sâu hơn vào làn nước.
Giang Tự lấy khăn ướt đắp lên vai.
"Em nằm thế có mệt không?
"Giang Tự đột nhiên hỏi. Diệp Tích Ngôn thu lại ánh mắt nhìn xuống mặt hồ, trả lời dửng dưng:"Không mệt lắm.
"Tóc cô buộc cao thành đuôi ngựa, phần đuôi tóc bị thấm ướt, lúc chưa dính nước thì bết vào sau gáy, khi chạm nước thì xõa ra. Lúc xoay người lại, đuôi tóc ướt nhẹp vắt lên lưng có chút lộn xộn. Cô quay lại với tư thế ban đầu, không còn quay lưng nữa."Không mệt bằng chị, hôm nay chị làm nhiều việc như vậy.
"Lời khen tuy không phải tâng bốc nhưng lại rất dễ nghe. Ánh mắt Giang Tự lướt qua xương quai xanh của cô, rồi đến đôi tai ướt sũng. Người này dù chỉ ngâm mình trong suối nước nóng thôi cũng không yên. Lúc thì xoay người, lúc lại chìm xuống nước, cứ như đang bơi, giờ thì quay lại, hai cánh tay có hai vệt đỏ do tì vào thành hồ."Chị không mệt," Giang Tự trả lời nhẹ nhàng, "Thật ra đâu có làm gì nhiều."
Diệp Tích Ngôn khẽ dịch sang bên trái, tay chạm vào tay Giang Tự. Cô không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang hỏi: "Chị biết chụp ảnh à?
"Vừa nãy cô thấy Giang Tự hướng dẫn Hà Anh Chính về kỹ thuật quay phim. Bác sĩ Giang thật sự giỏi giang, đa tài, hướng dẫn người khác mà trông chẳng khác gì một chuyên gia, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả những người làm nghề. Diệp Tích Ngôn tò mò hỏi một câu. Giang Tự gật đầu,"Hồi đi học chị có học qua."
"Đại học à?"
"Cả cấp ba lẫn đại học đều có học."
Diệp Tích Ngôn thốt lên ngưỡng mộ, "Chị giỏi thật đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!