Chương 12: Liên kết

Một cảm giác nặng trĩu đè lên phía dưới thân đi kèm theo tiếng rên kìm nén vang lên.

Diệp Tích Ngôn không cảm thấy đau, người chịu đựng sự đau đớn chính là Giang Tự. Hai người đổ xuống giường theo tư thế đè lên nhau, một người ở trên, một người ở dưới.

Trong những khoảnh khắc như thế này, con người thường cố tìm cho mình một điểm tựa và thường không thể kiểm soát được hành động trong tích tắc đó. Đến khi Diệp Tích Ngôn nhận thức lại thì đã quá muộn.

Cô nằm đè lên Giang Tự, cảm giác mềm mại ở dưới tay khiến cô như bị điện giật, cơ thể lập tức cứng đờ, không dám động đậy.

Giang Tự nằm phía dưới cũng không có phản ứng gì như thể bị đóng băng.

Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng, mọi cảm giác đều được phóng đại và chậm lại. Do tư thế hai người quá gần gũi, Diệp Tích Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng được nhịp thở gấp gáp của Giang Tự cùng với hơi ấm từ cơ thể cô ấy.

Cảm giác lạ lẫm ở lòng bàn tay nóng rực như dung nham đang cuộn trào trong một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Diệp Tích Ngôn sững lại không dám nhúc nhích, cô vẫn giữ nguyên tư thế đó. Cơ thể cô lúc này cứng như đá, không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì khác.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tích Ngôn mơ hồ cảm thấy trái tim như thắt lại. Một cảm giác lạ lẫm ập đến như trận lũ quét tràn qua, nhanh chóng phá tan những bức tường dày cộm, đập vỡ mọi rào cản trong lòng.

Một ý nghĩ kỳ lạ len lỏi qua từng khe nứt, đâm thẳng vào lòng ng. ực khiến cơ thể cô như sắp tan chảy.

Cô chưa từng trải qua cảm giác này trước đây. Hoang mang, đầu óc thì trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên.

Trong căn phòng tối đen, Giang Tự rõ ràng phản ứng chậm chạp hơn, dường như không thích nghi kịp như thể cô đã chìm sâu trong men say.

Cả hai không ai có thể nhìn thấy rõ mặt đối phương, cũng không thể nhận ra tâm trạng của nhau.

Sự im lặng lại trở thành lối thoát duy nhất, không ai dám phá vỡ đi lớp màng mỏng manh tựa như cánh ve giữa họ.

Cuối cùng thì Diệp Tích Ngôn hơi nghiêng đầu.

Giang Tự cũng khẽ nhúc nhích.

Nhưng ngay giây phút tiếp theo, cả hai lại khựng lại.

Một sự ấm áp bất ngờ lướt nhẹ qua khóe môi Giang Tự, cảm giác chạm nhẹ này không thể rõ ràng hơn.

Diệp Tích Ngôn đột ngột dừng lại, một dòng nhiệt cuộn trào trong cơ thể cô.

Khoảng cách giữa họ quá gần, mỗi người đều có thể ngửi thấy hương thơm của người kia: mùi rượu thoang thoảng, hương bạc hà từ dầu gội và thêm chút mùi thuốc lá nhạt nhòa.

Uống rượu và hút thuốc thường sẽ để lại mùi khó chịu nhưng trên người của Giang Tự không hề có mùi hôi. Hương nước hoa cúc La Mã của cô ấy lướt nhẹ trong không gian, quyến rũ lấy đi tâm trí của Diệp Tích Ngôn. Cô không thể thoát ra khỏi cảm giác đó, vô thức mím chặt môi.

Cuối cùng Giang Tự lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Ra đi."

Tai Diệp Tích Ngôn nóng ran, cổ họng thì khô khốc.

"Xin lỗi..." Cô nói, giọng có phần lúng túng.

Giang Tự không trả lời, chỉ đẩy mạnh vào hông Diệp Tích Ngôn.

Diệp Tích Ngôn lập tức hoảng hốt rút tay đang đặt trên ngực Giang Tự ra, vội vàng định ngồi dậy.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ quặc, may mà đèn phòng chưa được bật lên, nếu không chắc chẳng biết phải đối mặt như thế nào. Dù hành động vừa rồi không phải là cố ý nhưng rõ ràng đã vượt quá giới hạn cho phép, dù là đối với người khác giới hay cùng giới.

Hai người tách nhau ra, Diệp Tích Ngôn mò mẫm lui sang một bên, Giang Tự chống tay ngồi dậy.

Vẫn không bật đèn.

Diệp Tích Ngôn muốn phá vỡ sự ngượng ngùng này nhưng không biết phải nói gì, cổ họng như bị thít chặt. Qua ánh sao yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cô liếc nhìn Giang Tự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!